"Lam, Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện quay đầu đánh giá biểu hiện của Lam Vong Cơ, thấy y buông thõng đôi mắt, ánh mắt cũng không giống ngày thường, lãnh đạm mà thanh minh, hắn không xác định được y hiện đang trong trạng thái gì, trong lòng dâng lên một trận hoài nghi: Người khác đều là trước say sau ngủ, chẳng lẽ Lam Trạm lại là ngủ trước say sau?
Như vậy, chẳng phải kế tiếp sẽ là ....!
Nghĩ đến tay mình đang bị đối phương một mực nắm lấy, Nguỵ Vô Tiện lúc này trong lòng rơi độp một tiếng, đang chuẩn bị lên tiếng thì Lam Vong Cơ chợt trở mặt, cánh tay vừa rồi còn gắt gao nắm lấy hắn giờ đẩy hắn ra ngoài, ra khỏi ngực y, xoay người đứng sang một bên.
Y đẩy một cái không nhẹ không nặng, Nguỵ Vô Tiện lảo đảo hai bước mới đứng vững: ".....?"
Lam Vong Cơ xoay lưng về phía hắn, dáng vẻ tựa hồ rất là không vui.
Nguỵ Vô Tiện không hiểu ra sao, càng không hiểu được tình trạng này là gì.
Hắn nói: "Này Lam Trạm, ngươi rốt cuộc là bị sao?". Sau đó vòng đi ra trước y để xem thế nào, ai dè, hắn vừa đi tới trước mặt Lam Vong Cơ thì y lại lập tức chuyển phương hướng.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác: "???"
Hắn lại đi, Lam Vong Cơ liền lại chuyển, lại đi, lại chuyển, giống như bất luận thế nào y cũng không muốn nhìn mặt hắn hoặc là không muốn bị hắn nhìn mặt y. Nguỵ Vô Tiện đuổi theo đuổi theo, chợt nảy ra ý, đột ngột chuyển hướng cực nhanh, quả nhiên lần này Lam Vong Cơ không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479654/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.