3.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hiện tại hắn cần tĩnh tâm để suy nghĩ, Lam Vong Cơ cũng không cản hắn, còn đặc biệt tỏ vẻ quan tâm, không cần biết tình cảnh như thế nào, chỉ cần là tại Vân Thâm, tuỳ tiện hắn muốn đi chỗ nào thì đi.
Chính là ngụ ý, hắn muốn đi, không có cửa đâu.
Hắn vẫn ở bên hồ nước, một bên ngẩn người, một bên thì nhặt những hòn đá ném xuống dưới hồ. Ném tới viên thứ hai mươi ba, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dần dần tới gần. Hắn mệt mỏi nghiêng đầu nhìn một cái, người tới là hai thiếu niên mặc y phục Lam gia.
Hai thiếu niên vừa đi tới gần vừa hướng hắn hành lễ: "Nguỵ tiền bối!"
Nguỵ Vô Tiện thanh âm miễn cưỡng, đáp: "Tốt tốt tốt, quả là hảo hài tử. Đáng tiếc là, ta không nhớ ra các ngươi là ai."
Hai người thiếu niên liếc nhìn nhau, trên mặt toát lên một tia kinh ngạc khó mà che giấu được, nhưng càng nhiều hơn là, sau đó cảm thán một câu: "Quả nhiên là thế."
Chắc là từ chỗ Lam Vong Cơ biết được chuyện hắn bị mất trí nhớ.
Một thiếu niên nói: "Ta là Lam Cảnh Nghi. Tiền bối cứ gọi ta là Cảnh Nghi."
Người thiếu niên còn lại cũng nói: "Nguỵ tiền bối, ta là Lam Tư Truy."
Hai người thiếu niên chào hỏi xong, liền đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống.
Lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, ý thức được trước khi mình "mất trí nhớ", hẳn là cùng với hai thiếu niên này có quan hệ khá tốt, đại khái có thể moi được vài thông tin từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/269171/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.