4.
Nguỵ Vô Tiện ngậm một nhánh cỏ trong miệng, ung dung đi về phía Tĩnh thất.
Hắn đã triệt để nghĩ thông suốt: Nhập gia tuỳ tục. Dù sao tạm thời cũng không có nơi nào để đi, Lam Vong Cơ ở nơi này, hắn cũng không phải thật không thể chờ được nữa.
Vân Thâm Bất Tri Xứ mỗi một viên ngói mỗi một viên gạch đều vẫn là hình dạng như trong kí ức của hắn. Hắn một bên dạo bước, một bên tuỳ ý thưởng thức, trong lòng không khỏi cảm khái: Năm đó Lam Trạm liều mạng muốn dẫn hắn về, làm sao cũng không thành công. Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, hắn đúng thật là bị mang về rồi.
Mặc dù quanh quẩn một hồi trong đó, hắn cũng không nhớ rõ.
Trong lòng phảng phất một cỗ trống rỗng, thật sự là một tiếc nuối lớn lao.
Trong vô thức, hắn đã chạy tới ngoài cửa Tĩnh thất, ngước nhìn đề tự trên bảng hiệu kia, bỗng nhiên có chút băn khoăn không biết nên bước vào hay bước ra.
Đứng ở một bên ngây ngẩn một hồi, chợt thấy trên bờ vai trầm xuống, bị người từ phía sau phủ lên một vật trên vai.
Nguỵ Vô Tiện: "!"
Hắn vậy mà lại không phát giác được có người đến! Bỗng nhiên tránh sang bên, cúi đầu xem xét, hoá ra là một chiếc áo choàng.
"Ách...." Hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, cảm thấy mình có chút thất thố, một lòng muốn xin lỗi Lam Vong Cơ: "Thật có lỗi."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ôn nhu nói: "Không cần sợ hãi. Ta sẽ không làm gì cả."
"......A." Nguỵ Vô Tiện nhếch miệng, nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/269172/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.