2.
Nguỵ Vô Tiện điều tiết lại biểu cảm, xác định bề ngoài của mình không có chút sơ hở, mới ung dung thảnh thơi về lại gian phòng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, muốn ra vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, cần phải có ngọc lệnh thông hành. Hắn chuẩn bị trở về để tìm, thử thời vận.
Kết quả, vận khí của hắn chính xác là không tệ. Lam Vong Cơ không có trong phòng, coi như thuận tiện để hắn tìm đông tìm tây một trận, cuối cùng thế mà lại phát hiện một khối ngọc lớn trông giống như ngọc lệnh thông hành đang nằm trên bàn. Ước chừng là của Lam Vong Cơ làm rơi lúc rời đi.
Lam Vong Cơ như thế nào mà lại làm rơi vật này?
Nhưng lúc này Nguỵ Vô Tiện căn bản không thể suy nghĩ gì nhiều, cầm khối ngọc kia cất vào trong túi, hướng cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ mà chạy, một đường tránh tai mắt khắp nơi, khó khăn lắm mới đi tới bìa rừng, vịn cây thở dốc hai lần, hơi thở khó nhọc.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người áo trắng quen thuộc.
Thấy rõ người tới, Nguỵ Vô Tiện tim đập mạnh một cái, cổ họng cũng trở nên khô khốc: Lam Trạm! Y sao lại tới đây!
Lúc sáng hắn bị Lam Vong Cơ doạ đến sợ quả thực không nhẹ, hiện tại cả người đều hết sức cảnh giác, vô thức lui về sau hai bước.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, cười giả lả nói: "Lam Trạm, ngươi cũng đi tản bộ a?"
Lam Vong Cơ cất giọng nhàn nhạt hỏi: "Tại sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/269170/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.