Sau câu hỏi của Ngụy Vô Tiện không khí trở nên phẳng lặng như tờ. Lam Vong Cơ chỉ yên lặng nhìn hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt nhạt màu chứa 10 phần kiên định của mình.
- Ngụy Anh, ta chưa từng ghét ngươi - Y nói.
Ngụy Vô Tiện dường như nghe được chuyện nực cười nhất trên thế gian này. Hắn haha cười lớn rồi đột ngột nhìn y chất vấn:
- Không ghét ta? Không ghét ta tại sao luôn muốn bắt ta về Lam gia chịu phạt?
Lam Vong Cơ lắc đầu:
- Không phải chịu phạt. Quỷ đạo hại thân, chỉ muốn giúp ngươi trừ đi quỷ khí.
- Hay cho câu "quỷ đạo hại thân".
Ngụy Vô Tiện đột ngột bắt lấy tay y để lên đan điền mình.
- Ta còn lựa chọn khác sao? Một phế vật như ta không tu quỷ thì phải cam tâm trở thành kẻ vô dụng cho các ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ sao?
Lam Vong Cơ khó hiểu hơi đi chuyển ngón tay. Chỉ trong chốc lát y liền phát hiện dị tượng của nơi này. Vùng đan điền bằng phẳng không một gợn sóng linh lực, thứ vốn dĩ nên hiện hữu ở nơi này là Kim đan lại biến mất tâm. Y càng cố gắng thâm dò thì chỉ nhận lại vài tiếng cười khô khan của Ngụy Vô Tiện.
- Chuyện xảy ra khi nào? Làm sao không nói?
Lam Vong Cơ từ lúc rời khỏi động Đồ Lục Huyền Vũ thì chưa từng mất bình tĩnh như bây giờ. Trong đôi con người màu nhạt của y hàm chứa bất ngờ, xót xa và cả một chút tức giận. Nhưng Ngụy Vô Tiện hiện giờ làm sao có thể nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phan-ly/239534/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.