Trong bóng tối chợt có ánh sáng hiện ra, cố gắng đi tới một chút ánh sáng rõ dần, rõ dần, cuối cùng là hoàn toàn tỉnh lại. Tứ chi tê bì dần dần có cảm giác, trước mắt mơ hồ cũng rõ ràng lên không ít. Một bóng bạch y mơ hồ xuất hiện rồi rõ ràng, Ngụy Vô Tiện nhận ra người đang trông mình là Lam Vong Cơ. Sao y lại ở đây?
Lam Vong Cơ thấy hắn tỉnh liền rót cho hắn chén nước, y đỡ Ngụy Vô Tiện dậy, để hắn dựa trên người mình, uy cho hắn nước. Ngụy Vô Tiện sau khi uống xong thì đầu ốc thanh tỉnh đôi chút, giọng hắn khàn khàn do lâu quá không nói chuyện:
- Ta ngủ bao lâu rồi?
- Hai ngày - Từ lúc y tới đây đã 2 ngày rồi.
Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ ra chuyện khủng khiếp đã xảy ra trước khi hắn ngủ đi. Hắn bấu lấy cánh tay Lam Vong Cơ, đôi mắt đào hoa hàm chưa tuyệt vọng, giọng hắn vừa khàn vừa run rẩy hỏi y:
- Mọi người... mọi người... đâu rồi?
Đây là lần đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ né tránh ánh mắt của Ngụy Vô Tiện. Y trầm mặc, điều này khiến những suy tính khủng khiếp trong lòng Ngụy Vô Tiện trở nên mạnh mẽ gấp bội. Hắn lay Lam Vong Cơ:
- Ta hỏi ngươi mọi người đây rồi. Lam Trạm, ngươi trả lời ta.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, mi dài khẽ nhắm, y khẽ lắc đầu. Ngụy Vô Tiện ngay lúc đó như bị rút hết sức lực, hắn trượt dài xuống khiến y phải ôm hắn lại. Hốc mắt hắn đỏ lên, tơ máu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phan-ly/239533/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.