"Chuyện gì?! Có chuyện gì thế?!"
Ôn Tình lúc này chỉ hận không thể phân thân được, cả một đêm vì trông coi thi thể của Ôn Ninh mà mệt mỏi suýt ngất đi, giờ lại nghe thấy đám người đang canh chừng ở bên ngoài lao nhao hô hoán. Vọt ra ngoài cửa sơn động, đập vào mắt nàng là cảnh tượng mấy người nhà họ Ôn lá gan vốn chẳng lớn bao nhiêu đang vô cùng căng thẳng cầm "trường thương" làm từ cành cây đứng tại chỗ cố thủ, giằng co cùng hai người khác.
Nói đúng hơn là một người đang bế một người...
"Là Ngụy Vô Tiện sao?!?" Ôn Tình dù mệt đến mức nhìn không rõ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, ý đồ muốn nhìn xem hai người kia là ai: "Có phải là Ngụy Vô Tiện không?"
Mấy canh giờ trước, Ngụy Vô Tiện một thân ướt đẫm nước mưa, cộng thêm tinh thần mệt mỏi quá độ, vậy mà vẫn khăng khăng tới Kim Lân Đài cho bằng được. Ôn Tình khuyên can không xong, đành phải để hắn đi. Đáng lẽ sau khi cứu bọn họ ra rồi, hắn đã có thể để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng vẫn mang một đoàn người nhà họ Ôn đến Di Lăng tạm thời tìm chỗ trú chân. Hắn cố chấp như vậy, trong lòng nàng thực sự vô cùng cảm kích, nhưng mà Ngụy Vô Tiện chỉ hờ hững ném lại một câu 'Ta đi tìm người, lát nữa sẽ về' rồi vội vàng rời đi, vậy nên trước mắt bọn họ chỉ có thể chờ tại nơi này bố trí đơn giản một chút. Vốn dĩ tưởng rằng sau khi các thế gia biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079425/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.