"Còn muốn chạy?" Kim Quang Thiện cao giọng quát: "Hàm Quang Quân, nếu như ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
"Nói như thể nếu chúng ta không chạy thì Kim tông chủ sẽ lấy lễ đối đãi với chúng ta vậy."
Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào người Lam Vong Cơ, tay nắm Trần Tình bên hông, ngón tay siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Lam Vong Cơ hạ thấp hàng mi dài, ánh mắt bình tĩnh, Tị Trần cầm trong tay, rõ ràng là bộ dáng nếu có người dám xông vào sẽ liền đánh trả. Hai người họ đao bổ rìu đục chùy đá, thẳng lưng đứng nguyên tại chỗ.
Ba tên đốc công đánh chết Ôn Ninh kia một lần nữa thấy Ngụy Vô Tiện sờ tay đến Trần Tình, chưa gì đã hoảng sợ gào khóc:
"Hắn hắn hắn hắn lại bắt đầu rồi kìa."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ chuyện mà tên kia nhắc chính là việc hắn hung thi hoá Ôn Ninh, cười nhạo nói:
"Nếu như ta thực sự chủ tâm muốn giết sạch thì làm sao có thể lưu lại một mình ngươi."
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh, chớ nhiều lời."
Ngụy Vô Tiện đưa mắt quét một vòng trên những gương mặt cảnh giác cao độ của mọi người trong đại sảnh. Đến khi lướt qua ánh mắt phức tạp cùng kinh ngạc còn chưa kịp lắng xuống của Giang Trừng, trong lòng hắn bỗng chùng xuống, cảm thấy không cần giải thích gì nữa, tránh thêm nhiều chuyện phải nói.
"Vong Cơ." Khuôn mặt xưa nay luôn tươi cười như gió xuân của Lam Hi Thần cũng tán đi, chỉ còn lại sự ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079424/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.