"Công tử."
Ngụy Vô Tiện bị ngắt lời, cũng không giận, nghiêng đầu nhìn về phía thanh y nữ tử đang im lặng đứng ngoài đình đài từ nãy đến giờ:
"Sao thế?"
Thanh y nữ tử nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Sau đó lại nhìn con phố dài dưới lầu một lát, đưa tay chỉ về một chỗ cách đó không xa.
"Người kia... Có phải là người mà công tử đang đợi không?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy liền mừng rỡ, chạy ra ngoài ban công, híp mắt nhìn về phía xa xa. Vốn là một đám người đông đúc rộn ràng, nhưng lại giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra, người đến người đi đều dừng lại, ngay cả âm thanh cũng hạ thấp xuống mấy phần, cùng nhau tò mò nhìn về một người đang từ cách đó không xa đi tới. Ở cuối con phố dài có một người thân vận bạch y mạt ngạch, tay cầm bội kiếm, lưng đeo cổ cầm, như khoác sương tuyết mà bước đi, tuấn nhã đoan chính mà lại thanh lãnh đến cực điểm. Tuy bước chân chậm rãi bình ổn, nhưng rất nhanh sẽ đi đến dưới lầu.
"A, ta cũng phải nhìn một cái!"
"Là y sao?"
"Thật sự anh tuấn đến mức đó sao?!"
Mấy thiếu nữ kia chen chúc đến cạnh hắn, ghé vào trên bàn nhìn xuống, trực tiếp đẩy Ngụy Vô Tiện lùi về phía sau.
"Các ngươi..."
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, bị chen chen lấn lấn đành phải rút lui trở về. Nâng mắt lên, hắn liền va phải một đôi mắt khác như đang mỉm cười với mình. Trong tiếng cười đùa của các nàng, Ngụy Vô Tiện chần chừ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079414/chuong-68.html