Một loạt tiếng bước chân không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm từ hành lang truyền đến, lại quen tai vô cùng. Ngụy Vô Tiện vô cùng khẩn trương, lo lắng chuyển từ ghế mỹ nhân sang ngồi cạnh bàn. Hắn sợ bộ dáng của mình ngả ngớn như vậy, mấy thiếu nữ kia còn vây bên cạnh che miệng cười khúc khích, không chừng sẽ khiến mong muốn đem mình biến thành dáng vẻ đoan chính một chút trước mặt Lam Vong Cơ không hoàn thành được.
Tiếng rèm châu bị vén lên tạo thành một âm thanh rộn vang giòn giã khiến lòng người rung động, đầu ngón tay có chút tê dại. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện rũ xuống chỗ bên cạnh, một vạt áo theo động tác ngồi xuống mà trải rộng ra. Hắn ho nhẹ một tiếng, đem chén trà đầy nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt người kia:
"Đã lâu không gặp."
Lam Vong Cơ đem bó hoa vừa ném trúng y khi nãy để lên bàn:
"Ừ."
Thiếu nữ bên cạnh lập tức châm rượu cho bọn họ. Nhưng vừa định rót vào chén của Lam Vong Cơ thì Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh đã kêu "Ấy" một tiếng, lo lắng nhìn thải y nữ tử, nói:
"Lam gia cấm rượu. Sao có thể làm người ta khó xử."
Thải y nữ tử có vẻ không cam tâm, nói:
"Công tử, ngài đợi y lâu như vậy, ít ra cũng phải bồi thường uống một chén chứ."
Ngụy Vô Tiện bị vạch trần những ngày này ăn không ngon ngủ không yên, mắc bệnh tương tư:
"Ta không có..."
"Đợi ta rất lâu?"
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt. Ngụy Vô Tiện cười ha hả, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079415/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.