Ánh sáng nhỏ vụn rơi xuống từ trên tán lá sum suê, xuyên qua những chỗ trống trên đình đài được chạm khắc, theo gió tiến vào màn tơ bồng bềnh bên trong gian phòng. Ngụy Vô Tiện nằm dựa trên ghế mỹ nhân sơn son, lười biếng gác chân, một tay kê ở dưới đầu, nét mặt buông lỏng, hơi thở hoà hoãn, lồng ngực phập phồng như có như không. Ngoại bào màu đen tinh tế cùng phụ kiện phức tạp mới tinh khoác trên thân thể thon dài, giống như một bông sen nở trên nước, trải ra bên trên ghế gỗ bóng loáng. Mấy vị thiếu nữ vốn đang trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, tưởng rằng hắn đã ngủ thiếp đi, giọng cũng nhỏ hơn một chút, ngữ khí có hơi xem thường nhưng thanh âm chậm rãi lại phảng phất nhu tình:
"Bây giờ là lúc trăm hoa đua nở, thật là đẹp."
Thải y nữ tử liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, tay đưa lên như muốn che đi nửa đôi môi, nhỏ giọng nói:
"Mấy ngày nay công tử này đang chờ ai vậy nhỉ? Mỗi ngày đều tới ngẩn ngơ ngồi trên lầu các nhìn xuống, nhìn một hồi cảm thấy không có gì đáng xem, lại trở về phòng uống rượu."
Ai vào Vân Mộng đều phải đi qua tửu lâu này, vì nó nằm ngay bên cạnh đường lớn, nếu đứng từ trên cao thì sẽ nhìn được ra rất xa, nên suy đoán như thế đúng là cực kỳ hợp lý. Một thiếu nữ khác tóc vấn Song Bình kế, tay chống cằm cũng cười cười, tiếp lời:
"Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, những ngày gần đây lại càng thích hỏi chúng ta 'Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079413/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.