Ở hiện thực chờ thêm mấy ngày, bây giờ đã đến lúc phải rời đi.
"Vong Cơ, phù triện của Ngụy công tử lưu lại chỉ có thể chống đỡ một lần trận pháp cuối cùng này. Nếu không thể đưa Ngụy công tử về..."
Lam Hi Thần nghiêm túc lên tiếng, mặc dù chưa nói hết câu nhưng cũng cảm thấy không cần phải nói tiếp. Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, dùng khăn lông ấm cẩn thận lau rửa ngón tay của Ngụy Vô Tiện vì hôn mê lâu mà có chút cứng ngắc. Y vòng tay ôm chặt lấy hắn, giống như muốn dùng hết sức lực toàn thân ra mà ôm, nhưng người trong lòng y vẫn mềm nhũn lại vô lực, nửa điểm sức sống cũng không có, sắc mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi. Lam Hi Thần không nỡ nhìn thẳng, thấp giọng thở dài. Ôn nhu hôn vào thái dương của Ngụy Vô Tiện, giọng nói của Lam Vong Cơ trầm thấp từ tính nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại vô cùng kiên định:
"Chờ ta."
Mấy ngày nay y phải đợi cho vết thương hoàn toàn khép miệng mới được Lam Hi Thần đồng ý đưa vào pháp trận. Lam Vong Cơ cố chấp ngồi bên cạnh trông chừng Ngụy Vô Tiện, vì hắn mà lau mặt xoa người, nửa khắc cũng không có ý định muốn nghỉ ngơi. Lam Hi Thần không an lòng, dặn dò:
"Lần này tiến vào, không được tùy ý hành sự nữa."
Lam Vong Cơ: "Vâng."
Lam Hi Thần hơi chần chừ, nhưng cảm thấy có vài lời vẫn cần phải nói, để cho đệ đệ mình chuẩn bị trước:
"Lần trước đệ ở trong mộng đã trải qua hơn một năm, nhưng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079394/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.