"Lam Trạm!"
Ngụy Vô Tiện khẩn trương cực độ chạy theo sau Lam Vong Cơ, trong lòng gấp đến mức giống như bị mèo cào. Hắn nhẫn nhịn nửa tháng nay, cuối cùng cũng đợi đến khi nghị sự kết thúc mới chớp lấy cơ hội đem người túm lại hỏi rõ một phen.
Thấy Lam Vong Cơ dừng lại, Ngụy Vô Tiện vô thức nắm lấy tay hắn. Không ngờ đến đối phương giống như bị điện giật, hấp tấp thu tay về. Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên vài tia kinh ngạc.
"Ngụy Anh?"
"Là ta là ta!" Ngụy Vô Tiện thấy y rút tay cũng không giận, ngược lại vội vàng la lên. "Tại sao hôm đó ngươi lại không từ mà biệt? Ta đợi suốt một buổi tối đều không thấy ngươi quay về."
Sau đó vì không có cơ hội gặp lại y nên Ngụy Vô Tiện cho rằng khi ấy y có việc gấp cần xử lý nên mới khẩn cấp theo thư triệu hồi về thẳng Cô Tô. Hắn cũng rất muốn đến Cô Tô hỏi thăm một lần, nhưng chiến sự ở Lang Tà lại vô cùng cấp bách, nhất thời không thể phân thân. Cho đến tận hôm nay, thừa dịp tứ đại thế gia tụ họp tại Lan Lăng mới vội vã tìm trong đám người thân ảnh màu trắng kia.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày:
"Hôm đó?"
Ngụy Vô Tiện bị câu này của y làm cho nghẹn họng, chần chừ một lúc rồi nói:
"Ngươi..."
Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, đưa mắt nhìn quanh, chắc chắn không có ai mới thấp giọng do dự hỏi:
"Ngươi không vui có phải không?"
Lam Vong Cơ nhíu mày chặt hơn:
"Chuyện gì?"
"Là chuyện..." Ngụy Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079393/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.