"A Tiện, đêm qua đệ đi đâu vậy?
Giang Yếm Ly bước từng bước nhỏ vội vã tiến vào doanh trướng. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đem móng vuốt đang sờ eo Lam Vong Cơ thu hồi về, oành một cái lăn về phía bên kia đầu giường.
"Đêm qua chúng ta đều đi tìm..."
Đang nói dở câu, ánh mắt Giang Yếm Ly tức khắc chạm đến Lam Vong Cơ đang ngồi ở một chỗ khác trên giường, nhất thời im bặt. Một lát sau, thanh âm mỏng nhỏ của nàng hữu lễ vang lên:
"Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ từ trên giường đứng dậy, gật đầu đáp lễ:
"Giang cô nương."
Ngụy Vô Tiện đang lăn qua một bên thì oành một tiếng ngã luôn xuống đất, đụng phải chân giường, nhe răng trợn mắt xoa eo, lồm cồm bò dậy:
"Sư tỷ."
Trong lòng hắn có hơi hốt hoảng, không biết khi nãy Giang Yếm Ly có nhìn thấy không, hắn thu tay lại cũng... rất nhanh mà?
Sáng nay, hắn đang còn muốn ngủ thẳng một giấc thì đã bị Lam Vong Cơ dựng dậy, túm lên Tị Trần ngự kiếm mang về. Suốt quãng đường hắn đều ỷ vào việc không có ai nhìn thấy, như một khối cao da chó dính vào người y, uể uể oải oải không có tinh thần nửa đứng nửa tựa trong ngực y. Cho đến khi trở lại bố doanh, trong lòng hắn vẫn chưa hết lo lắng mà kéo tay rồi hôn môi Lam Vong Cơ, cứ như thể chỉ chậm chạp thêm một khắc nữa thôi là con vịt đã dâng đến tận miệng sẽ liền bay mất. Nào ngờ trong lúc tinh thần đang buông thả nhất lại vì Giang Yếm Ly đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079383/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.