"Trong cơ thể ta hiện giờ không có Kim Đan."
Ngụy Vô Tiện đem cằm chôn ở trong chăn đệm mềm mại, khẽ than nhẹ một tiếng. Đôi tay của người phía sau đang giúp hắn lau tóc khựng lại một chút, Ngụy Vô Tiện tinh ý phát hiện ra tình cảnh có chút khó xử, vừa muốn tìm chuyện khác để tránh phải nói tới chủ đề nặng nề này thì lại cảm thấy tay Lam Vong Cơ vẫn bình thản cầm khăn mềm tiếp tục lau tóc cho hắn. Sau đó, cứ như không có chuyện gì xảy ra, Lam Vong Cơ đem cả ổ chăn đang bọc hắn ôm vào ngực:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện tựa vào trong ngực y, tim đang đập nhanh cũng dần dần bình tĩnh lại. Khung cửa sổ đóng chặt bị gió thổi khẽ vang lên hai tiếng 'kẽo kẹt', bỗng nhiên hắn có cảm giác như mình đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lâu nay tại Xạ Nhật chi chinh, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với cảnh bị những người có ý đồ giết hắn giận dữ, thống hận hoặc bi thương. Cũng có khi là những tu sĩ trên cùng một chiến tuyến với hắn, trước mặt thì e ngại nhưng sau lưng lại vì hắn không mang theo kiếm khi ra ngoài mà mắng hắn "vô lễ" hay "không có giáo huấn" rồi thì "tuổi trẻ ngông cuồng". Hắn cũng lười quản, không muốn để ý quá nhiều, nhưng khi tâm lý bị đè nén đến cực điểm vẫn muốn tìm một người để có thể dốc bầu tâm sự. Lam Vong Cơ là một thính giả rất tốt. Từ khi được y cứu trong mưa, được đưa đến một khách điếm gần đó thuê tạm một gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079382/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.