Nguỵ Vô Tiện nói, vào mùa hè cho dù ở rừng già sâu trong núi cũng không lạnh lắm, màn trời chiếu đất vẫn được, đêm xuống nằm ngắm sao rất là thú vị.
Lam Vong Cơ từ chối bình luận.
Thấy y không nói gì, Nguỵ Vô Tiện giơ tay giữ lấy cái cằm trắng nõn như ngọc của y, để Lam Vong Cơ thản nhiên liếc hắn một cái, hắn được đằng chân lân đằng đầu, xoa xoa thêm vài cái, rồi mới cười một tràng nói tiếp: "Lam Trạm, như thế là ta không muốn ngươi mất công đó mà...."
Âm cuối vừa nhẹ vừa nhuyễn, kéo thật dài đến khi mất hút.
Nghe vậy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không mất công"
Có thể nhìn thấy bầu trời qua những kẽ lá, mặt trời đã sắp lặn, những đám mây còn sót lại mềm mịn như bông gòn rời rạc, có chút ráng vàng, đám mây nhiễm màu đỏ của ánh chiều tà. Trời tối dần, không bao lâu sẽ hoàn toàn là đêm đen, rừng cây che lấp, sau khi màn đêm buông xuống, ở trong rừng sẽ càng thêm tối tăm khó nhìn thấy gì.
Đến lúc làm việc rồi.
"Không mất công", ba chữ đủ cho thấy rõ ý tứ, không chậm trễ nữa, Lam Vong Cơ bắt đầu tiến hành chuẩn bị nơi để ngủ ngoài trời.
Vị trí là do Nguỵ Vô Tiện chọn, trên đường tới đây, lúc dừng ở gần đó, đưa tay lên trán nhìn xung quanh, sau khi đi một vòng trở về nói với Lam Vong Cơ đang chờ hắn: "Lam Trạm, chỗ này đi!"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu: "Được"
Chỗ này cách xa bờ suối một chút, mùa hè mưa nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876902/chuong-113-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.