Lam Hằng luyện chữ trong thư phòng, việc học do hai phụ thân tự dạy, sắp tới Nguỵ Vô Tiện ham ngủ, cần chăm sóc, nên việc luyện kiếm, tập đàn, những bài học cần được hướng dẫn, đều bị trì hoãn, Lam Hằng sẽ làm những việc có thể tự mình làm trước.
Lam Vong Cơ ở trong phòng ngủ chính, ngồi ở án thư cách giường không xa để phê duyệt bút ký của tiểu bối, kéo một tấm mành lên, ánh sáng êm dịu làm cho người vẫn không chịu rời giường có thể dần dần tỉnh lại sớm.
Làm xong công việc còn lại từ tối hôm trước, vẫn trông coi người nọ, có động tĩnh gì, là có thể phát hiện được ngay.
Cực kỳ giống Lam Vong Cơ khi còn nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng như được chạm khắc từ ngọc rất nghiêm túc, nhưng cứ sau một chặp, lại ngẩng đầu liếc nhìn về phía phòng ngủ chính.
Cuối cùng cũng hoàn thành bài tập được giao, không ai nhìn thấy, len lén thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào cửa, quả nhiên vẫn chưa mở. Thời gian còn lại ngồi thiền để tập hít thở, giờ mẹo đã qua một nửa, sắp đến giờ thìn, so với hôm qua đã nhiều hơn một khắc, đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gọi.
Lớp cấm chế cách âm trên cánh cửa hơi gợn sóng, giọng nói điềm tĩnh của Lam Vong Cơ truyền ra: "Chờ"
Một lát, một giọng nói hơi khàn và lười biếng khác cất lên, Nguỵ Vô Tiện cười khẽ, rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn ẩn chứa ba phần chưa hết buồn ngủ, nói: "A Hằng, đợi một chút".
Lam Vong Cơ che lại quần áo nửa kín nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876901/chuong-113-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.