Chương trước
Chương sau
Lam Vong Cơ ra tay cởi bỏ thắt lưng, chỉ hai động tác đã cởi xong hạ y, Nguỵ Vô Tiện phân tâm mà nghĩ, mình và Lam Vong Cơ thành thân, từ đó đổi sang bộ quần áo tầng tầng lớp lớp rất phiền phức, thế mà người này vẫn cởi ra nhanh gọn như vậy, nhanh đến mức hắn không kịp nhìn xem cởi ra kiểu gì.
Nghĩ thấy thật cao hứng, tiếng nước ướt át giữa những nụ hôn, tiếng kêu nhỏ khi cánh môi mềm mại dán vào rồi lại tách ra, kèm theo tiếng thở dốc nhẹ nhàng cùng tiếng cười khúc khích của hắn, âm cuối lên cao, mang ý vui mừng mà lại ngả ngớn, ngoan ngoãn để cho Lam Vong Cơ cởi bỏ vạt áo trước ngực mình, bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới nhéo vào đầu v*, rên nhẹ một tiếng "ưm".
Lòng bàn tay càng thêm nóng bỏng nắm lấy vòng eo, nóng đến mức hai chân chủ động mở ra, bắp thịt bên trong khẽ co giật, Lam Vong Cơ cầm lấy dương v*t của mình xâm nhập vào giữa mông Nguỵ Vô Tiện, ma sát vào chỗ bí mật nhất, ma sát một hồi ra chút nước, lui lại một chút, cửa vào màu hồng nhạt vẫn khép chặt, cẩn thận giữ lấy lượng thuỷ dịch ở bên trong không biết tiết ra từ bao giờ, chỉ biết vừa mới ma sát một chút mà quy đầu đã ướt đẫm, hơi lui ra, kéo theo một sợi chỉ bạc thật mảnh.
Lam Vong Cơ nhấn xuống, Nguỵ Vô Tiện không khỏi cong eo lên, trong miệng trêu chọc mà cười cười nói nói, còn muốn trêu chọc chuyện kéo dài hồi nãy, lại cố ý nhắc nhở nơi đây là bên ngoài, muốn xem Lam Vong Cơ có xấu hổ không.
Sau đó Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên im mặt, hai mắt trợn to.
Hai tay hắn đột nhiên chụp lấy thật chặt thật chặt, dường như muốn xuyên thủng làn da cơ bắp trên cánh tay và bờ vai tuyệt mỹ của Lam Vong Cơ, thân hình mới vừa rồi hướng thẳng lên trên trong chớp mắt, nhưng không bị đổ gục xuống, bởi vì vùng eo đã được giữ chặt, chỉ có thể cuộn người, đôi chân đang bị ép mở ra không thể cự tuyệt, nhận lấy phần quy đầu to bự đâm vào cái miệng nhỏ e lệ ướt đẫm thuỷ dịch, không chút khách khí tiến thẳng vào trong.
"___...."
Run rẩy mà ngừng thở.
Lam Vong Cơ khí thế tiến vào như chẻ tre, có phần thô lỗ và cường bạo.
Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngào trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sau bị cắm vào hoàn toàn, phần bụng dưới làm như bị đâm vào tạo nên hình dạng gì đó không rõ, rõ ràng hai người mỗi. ngày đều điên loan đảo phượng khuấy động trời đất, lần nào Nguỵ Vô Tiện cũng cực kỳ chủ động, nhưng khi đi vào đều là bộ dạng chịu đựng không nổi, từng trong lúc mơ mơ màng màng, thất thần nói ra những lời lảm nhảm: "To.... quá...." Tiếp theo là đột nhiên run lên mà giữ lấy phần bụng dưới, chỉ vì câu nói này, mà vật to bự trong cơ thể lại căng to thêm một chút, càng cứng hơn.
Lam Vong Cơ cúi đầu hôn hắn, tinh tế hôn lên thái dương mướt mồ hôi, lại hôn lên khoé mắt tràn lệ.
Một lúc sau người dưới thân mới từ từ khe khẽ hít một hơi, rồi nhè nhẹ thở ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi trong bờ môi đang hé mở, rên rỉ thật dài, rất lâu sau mới tan biến trong không khí, dường như thật sự là quá sức miễn cưỡng.
Nhưng cũng chỉ một lát thôi, người đang mềm nhũn không chút sức lực phải dựa vào cánh tay chống đỡ ngay eo, bỗng nhiên vặn vẹo thắt lưng, vùng lên phun ra nuốt vào vật to lớn hơi căng trướng ở hạ thể.
Màu mắt Lam Vong Cơ sậm lại, hơi dùng sức đẩy vào lần nữa.
Huyệt khẩu nhỏ hẹp rõ ràng bị dương v*t của Càn Nguyên chèn kín, lần này kinh hoảng co rút lại, đột ngột chảy nước ra, làm ướt nhẹp chỗ giao hợp của hai người.
"A, Lam Trạm ____"
Nguỵ Vô Tiện kêu to, hai mắt đẫm lệ, lông mi được tô điểm bởi những giọt nước nhỏ li ti.
Hạ thể bị nhét quá chặt và rất căng, cự vật chợt đi vào, hung hăng ma sát bên trong, chạm vào chỗ khiến hắn điên cuồng kia, vừa đau vừa sướng, vừa sướng lại vừa đau. Nhưng cảm giác sảng khoái đến rất nhanh nên cũng không còn cảm thấy đau mấy nữa.
Hắn mở mắt ra ôm lấy sau gáy Lam Vong Cơ, cầu xin nói: "Lam Trạm, ngươi chờ một... chờ..." ngoài miệng nói vậy nhưng vòng eo lại khẽ động, chỗ tương liên càng chảy ra thật nhiều thuỷ dịch, càng ướt át dữ dội hơn.
Lam Vong Cơ khiến cho hắn không ngừng vặn vẹo trong giây lát, nghe giọng nói càng lúc càng mềm càng ngọt, thuỷ dịch trong suốt nhờn dính chảy dọc theo các khe hở, làm ướt lớp vải dưới cùng, rút ra một chút, rồi lại từ từ tiến vào.
Nguỵ Vô Tiện ưỡn người lên mà rên rỉ, rồi ngã ra sau, đè lên tầng tầng lớp lớp quần áo ở phía sau, khó nhịn được mà quấn chặt lấy, quơ tay cầm lung tung, khó khăn lắm giữa những lần đưa đẩy thong thả mới có thể vừa run rẩy vừa ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, ngửa đầu lên hôn nhẹ vào khoé môi.
Lam Vong Cơ giữ lấy đôi môi của Nguỵ Vô Tiện mà hôn thật dịu dàng, Nguỵ Vô Tiện chủ động hướng phần hạ thể của mình về phía y, âm đ*o bên trong đang chứa vật xâm nhập liên tục co bóp không theo quy luật, dường như đói khát muốn dẫn vào bên trong, lớp thành vách mềm mại và ngọt ngào cứ mút lấy khiến cho hô hấp Lam Vong Cơ bị ngưng trệ.
Đôi mắt ướt át, khoé mắt phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ, nhưng tất cả đều cong lên mang ý cười mê ly, trong lòng biết người này đã thích ứng, không cần phải nhân nhượng nữa, không chịu được nữa, y dùng sức đè Nguỵ Vô Tiện xuống và bắt đầu đưa đẩy ra vào.
Hô hấp ngắt quãng, quy đầu ở phía trước lấp loáng ánh nước, bị kẹp giữa bụng hai người không ngừng phun ra dịch thể, Nguỵ Vô Tiện mềm giọng nói: "Á, ngươi chậm một chút, chậm...."
Khi hắn nói lời cầu xin kiểu này, giọng nói ngọt mềm đến mức dường như có thể nổi trên mặt nước, cả người Nguỵ Vô Tiện nóng rực, hạ thân bị quấn chặt, hắn kêu lên cao thấp khác nhau theo từng nhịp vào ra, phải kêu vào sát bên tai, khiến cho Lam Vong Cơ càng không thể nào khống chế được lực đạo.
Cho đến khi đột nhiên bị đâm vào đến chỗ sâu đáng sợ, vẻ mặt trong chớp mắt thất thần, quên mất lời định nói trong miệng.
Há miệng ra nhưng không phát ra được từ nào, thở hổn hển mà chỉ có thể thành thành thật thật để cho người ta làm, mặc kệ muốn làm gì thì làm.
Mấy lần dùng sức lắc đầu, rớt nước mắt chỉ muốn được hôn, Lam Vong Cơ nghe Nguỵ Vô Tiện kêu thật sự rất đáng thương, mím môi miễn cưỡng chậm lại một chút, nhưng Nguỵ Vô Tiện người này không bao giờ nhớ bài học, chỉ hoãn lại một chút là bắt đầu trêu chọc, kêu liên tục, ca ca tốt, Lam Trạm tốt luân phiên: "..... Lam nhị ca ca, người có thể dùng sức một chút, làm ta đi, dùng toàn bộ sức lực đều được, ta thích ngươi thô bạo một chút..."
Lam Vong Cơ thở mạnh một hơi, gân xanh nổi lên ở thái dương, cố gắng nói: "Dùng toàn bộ sức lực... ngươi... sẽ chịu không nổi...."
Nguỵ Vô Tiện liếm giọt mồ hôi chảy trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng, thân thể vẫn còn bị đỉnh giựt nảy người, cố ý nói nhỏ bên tai Lam Vong Cơ: "Ngươi không thử, sao biết ta chịu không nổi? Á... A... Lam Trạm, thật sự, a a..... Cho dù ngươi làm ta cho đến tan nát ta cũng bằng lòng...."
Lam Vong Cơ ngắt lời: "Không thể"
Nguỵ Vô Tiện cao giọng rên rỉ, không hề sợ hãi nói: "Không thể cái gì? Ngươi không thể làm ta cho đến khi tan nát, hay là ta không thể bị ngươi làm cho tan nát... hả __"
"Đều không thể" Lam Vong Cơ cắn vào môi hắn, như hắn mong muốn, mạnh mẽ tiến công.
Trong lúc Lam Vong Cơ rời khỏi một lần, quy đầu căng tròn rút ra, huyệt khẩu sưng đỏ rối tinh rối mù khẽ mở ra, dâm thuỷ bị kéo ra chảy nhỏ giọt, nhẹ nhàng khép lại.
Nguỵ Vô Tiện đầy mặt ửng hồng nói: "A... đừng... rút ra ngoài, Lam Trạm....."
Lam Vong Cơ hai mắt tối sầm, kéo người gần như trượt ra ngoài lớp chăn đệm trở về, Nguỵ Vô Tiện một lần nữa nằm dưới thân Lam Vong Cơ, đôi chân trắng nõn nằm giang ra, nghiêng đầu, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn xuống dưới, thấy dương v*t căng cứng thành màu đỏ tím, hình trụ thẳng đứng hơi cong về phía trước, ướt đẫm, theo động tác của thân thể mà nảy lên một cách nặng nề.
Không phải lần đầu nhìn thấy, những vẫn bị kích thích đến nỗi hốc mắt nóng lên, hưng phấn khó nhịn được, thân hình mướt mồ hôi càng ửng đỏ, càng mẫn cảm, có thể cảm giác thứ này nóng kinh người, chạm vào dường như e ngại co rúm lại, vô thức lùi ra sau một chút.
Lam Vong Cơ ra tay cầm mắt cá chân hắn kéo về, Nguỵ Vô Tiện giương mắt nhìn thứ dữ tợn đó một lần nữa đâm vào, cường bạo phá toạc hạ thân của hắn, hậu huyệt mở ra cho đến khi nuốt trọn toàn bộ, ngửa cổ phát ra một tiếng rên nhẹ.
Cúi đầu xuống, Nguỵ Vô Tiện sờ soạng kéo gáy của Lam Vong Cơ xuống, nồng nhiệt hôn môi y, phần eo mông của chính mình thì nhấp nhổm phun ra nuốt vào vật to lớn kia, khống chế được độ nông sâu khi ra vào, để có thể cọ đúng điểm mẫn cảm trong cơ thể, để cơn sảng khoái không thể kềm chế được không đến mức quá sâu, quá mạnh.
Lam Vong Cơ để mặc cho hắn chủ động một thời gian ngắn, sau đó lấy lại quyền chủ đạo.
Lam Vong Cơ ra tay, nâng mông hắn lên, dương v*t vẫn ở trong cơ thể, rồi gần như rút ra khỏi huyệt khẩu, ép mạnh xuống đâm thật sâu vào, toàn bộ dương v*t cắm vào, trốn cũng không thể trốn, lui cũng không thể lui, khiến cho Nguỵ Vô Tiện phải cắn vào môi dưới, sợ hãi kêu ra tiếng.
Tốc độ ra vào nhanh hơn, khoái cảm ập tới khiến cho đại não trống rỗng.
Hắn kêu to không ngừng, tiếng rên rỉ thoải mái, tiếng khóc ướt át cầu xin tha thứ, tiếng kêu sợ hãi do liên tục bị đâm vào.
"Ô ô ô Lam Trạm.... A, Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm – Hàm Quang Quân!"
"Không được, Nhị ca ca, ta thực sự.... A, thật sự không được.... Lam nhị ca ca quả nhiên là lợi hại, người làm thế nào mà cầm kỳ thi hoạ mọi thứ đều lợi hại, linh lực cao, tu vi mạnh, ngay cả trên giường cũng vậy, ta còn chưa khen ngươi xong! Đừng như vậy, ta là đang khen ngươi đó, ta thích ngươi như thế... Ô... Ô ô, rất mạnh, ưm... phải làm cho ta tan nát...."
"Cứu mạng, cứu mạng.... Ta đã bắn rồi, ngươi.... ngươi sao còn chưa bắn...."
"__....."
Rốt cuộc bị kích thích đến nỗi nói không ra lời, miệng há ra như muốn nói, nhưng nước mắt tuôn trào nhất thời không phát ra được âm thanh nào.
Bộ dạng Nguỵ Vô Tiện có chút đáng thương quấn quýt lấy Lam Vong Cơ, hai tay nắm chặt lấy đến mức các khớp xương trắng bệch, hạ thể vẫn cắn lấy dương v*t, hết sức triền miên hút vào, cung khang khẩu mở ra ôm chặt lấy.
Lam Vong Cơ bị hút vào khiến cho hô hấp ngừng lại, thở dốc vài hơi, thẳng lưng đỉnh liên tục vài cái thật mạnh, cái cuối cùng dùng hết sức tiến vào, dương v*t Càn Nguyên phình to thành nút kết ở cung khang khẩu, chặt chẽ khoá chặt Nguỵ Vô Tiện lại.
Nguỵ Vô Tiện không biết sợ mà thốt ra tiếng rên rỉ ngọt dẻo: ".... Bắn vào đi, Lam Trạm tốt, ca ca tốt, ngươi mau bắn vào bên trong ta..." rồi dùng chút sức lực cuối cùng nâng người lên hôn vào khuôn mặt Lam Vong Cơ.
"Van xin ngươi mà phu quân....."
Phía trước bắn ra một dòng dịch thể màu trắng ngà, dính ở bụng của nhau, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện tan rã, dương v*t chôn sâu trong cơ thể nảy lên hai cái, Lam Vong Cơ cúi đầu cắn vào môi dưới của hắn, rốt cuộc cũng phóng thích theo.
Trải qua quá trình bắn tinh lâu dài trong cơ thể, vật mềm nhũn phía trước Nguỵ Vô Tiện lại nảy mấy cái chảy ra ít dịch trong.
Màn đêm thăm thẳm, núi rừng hoang vu rậm rạp, những cây cổ thụ cao to vây xung quanh thung lũng, bọn họ ở chỗ này ôm nhau giữa trời đất, gió đêm thổi qua, không thổi tan nổi luồng hơi nóng toả ra quanh thân bọn họ, cũng không thổi hơi thở quấn quýt chặt chẽ bay đi xa.
Mây mưa xong, phải một lúc sau, Nguỵ Vô Tiện mới từ dư âm của cao trào dần dần trở lại bình thường.
Cả người xụi lơ, mềm nhũn từ đầu ngón tay đến đỉnh đầu, hắn bị đè bên dưới Lam Vong Cơ, không muốn nhúc nhích dù chỉ là ngón tay, ôm nhau gắn bó, lòng tràn đầy bình yên và thoả mãn. Bụng hơi phồng, có chút căng, nhưng chút khó chịu nhỏ này đều bị khoái cảm tràn đầy lấn áp, hô hấp dần dần ổn định, hơi cọ cọ, mở miệng liếm cắn vành tai trắng ngọc ngay trước mặt, nhẹ nhẹ hít thở.
Nhỏ giọng kêu tên Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nghe thấy vỗ về hắn, động tác hết sức mềm nhẹ, chuyển sang nằm nghiêng, để Nguỵ Vô Tiện không bị đè nặng.
Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt để cho Lam Vong Cơ ôm hôn nhẹ nhàng, hôn hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Lá bùa ta làm, có phải là dùng tốt lắm đúng không?"
Giọng nói hơi có chút khàn và nghèn nghẹn, ẩn chứa ham muốn chưa hết hẳn, Lam Vong Cơ ngừng lại, không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện không nhận ra người này đang rũ mi xuống như thể đang suy nghĩ điều gì đó, theo hắn thấy, chỉ có một việc gì đó đã làm xong, nhưng bị nói một câu mà trở nên ngượng ngùng, buồn cười đến mức rung cả người, làm cho thứ gì đó cũng rung theo nên kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
Lam Vong Cơ bị tiếng kêu đó thu hút sự chú ý nên quay đầu lại, lắc đầu.
Hồi lâu từ từ rời khỏi, Nguỵ Vô Tiện muốn giữ lại nhưng đã bị giữ chặt vòng eo, xụi lơ xin khoan dung, không thể không thả cho người ta rút ra ngoài.
Lam Vong Cơ nhặt áo khoác trùm lên người hắn, suy nghĩ xem làm thế nào để rửa sạch.
Đột nhiên thấy yên ắng, mới nhận ra Nguỵ Vô Tiện đã lặng lẽ ngủ mất, đã đi vào giấc ngủ mà vẫn nắm lấy một góc vạt áo của y.
Mệt quá mà, hiếm khi hắn không ngủ sau khi kết thúc một trận mây mưa, trước đó kêu la thảm thiết, rồi dừng lại, sau đó tiếp tục trêu chọc, rồi lại chiến đấu một trận nữa, dù sao cũng đã đi hàng yêu diệt ma hai ngày trước, ngay cả ban ngày vẫn còn sức hăng hái đi mua sắm, sau bữa cơm tối lại chủ động khiêu khích, tràn trề sảng khoái mà náo loạn đến quá nửa đêm, nhưng cuối cùng thật khó mà không buồn ngủ.
Nguỵ Vô Tiện yên tâm chìm vào giấc ngủ say sưa, việc còn lại là của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm ngang người hắn nhấc lên, điều chỉnh một tư thế thoải mái, từ từ đi về phía dòng suối.
......
......
Âm thanh của những giọt mưa, như tiếng nước chảy róc rách.
Lại giống như ô cửa sổ mở toang ra, cơn mưa đêm kéo dài trên căn lầu nhỏ, tạt vào lớp giấy mỏng trên cánh cửa sổ của khách điếm ngủ đêm, không cản được âm thanh, nước mưa chảy xuống theo mái hiên thành những sợi chỉ bạc.
Hơi ồn ào, nhưng lại không có tiếng người quấy rầy.
Trong lúc mơ mơ màng màng Nguỵ Vô Tiện hơi tỉnh tỉnh, vẫn rất là buồn ngủ như trước, không phải bị tiếng nước đánh thức, mà chỉ là tỉnh dậy nên nghe thấy thôi.
Không muốn mở mắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngủ lại, trong mắt người khác thì hắn chắc là chỉ tỉnh được một lát.
Cho đến lúc bỗng nhiên có thứ gì đó lạnh ngắt, nhỏ và dài như cây kim, đâm một chút.
"Grừ.."
Lạnh ngắt như vậy chắc là hạt mưa, nhưng đang trong khách điếm sao mưa xuyên qua song cửa được, hay là người đó kéo tấm mành lên?
À đúng rồi, đây là đang ở bên ngoài.
Tiếng động cực nhỏ vang lên rồi quay trở lại gần đó, có người tránh gió.
Lam Vong Cơ quỳ gối xuống, nhẹ nhàng chạm vào dấu vết của những giọt sương nhỏ xíu, dùng ngón tay để lau đi.
Mở miệng gọi nhỏ người còn đang nhắm hai mắt: "Nguỵ Anh".
Sau khi hai người ôm nhau ngủ, trong rừng sâu bắt đầu mù sương, nhẹ nhàng mờ ảo đến tận sáng sớm, ánh nắng ban mai đúng giờ xuất hiện, nắng sớm nghiêng nghiêng chiếu vào rừng cây, kéo theo những bóng cây mơ hồ, sương mù nhạt nhoà, từ từ tan biến.
Lam Vong Cơ đúng giờ mẹo thức dậy đang đi bộ xuyên qua rừng cây trở về, bước đi hiếm khi vội vàng như vậy, bày trận bảo vệ thông thường không ngăn được cơn gió này, cũng không ngăn được sương sớm – cách đó không xa y đi mang nước trở về, mắt nhìn thấy một giọt nước trong veo lấp lánh từ ngọn cây gần đó rơi xuống, xuyên qua không khí....
Đập vào hòn đá đóng rong rêu.
Nguỵ Vô Tiện lúc nào cũng dậy trễ hơn một chút, trước khi Lam Vong Cơ rời đi còn đặt người đang ngủ say lên tấm đệm mềm mại, bị di chuyển như vậy, người nọ còn lầu bầu vài tiếng, nắm lấy tay áo của y, không giữ chặt, nhưng cứ thế lại ngủ tiếp tục.
Thế nhưng lúc này bị chút quấy rầy, hàng mi dài rung rung, có dấu hiệu tỉnh dậy.
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn một hồi, nhưng cuối cùng Nguỵ Vô Tiện quả nhiên chỉ động đậy một chút, vẫn nằm yên như cũ.
"......."
Một lúc lâu sau, rõ ràng đã muốn lau mặt cho Nguỵ Vô Tiện, nhưng Lam Vong Cơ đưa tay lên rồi lại để xuống, lặng lẽ ngồi yên.
Sau đó bàn tay bị nắm ngược lại.
Mười ngón đan xen, nắm chặt không cho rời đi.
Khuôn mặt có chút mơ màng, đôi mắt mở ra bảy phần buồn ngủ, giấu ý cười phơn phớt, con ngươi đen láy sáng ngời nhưng ngơ ngác.
"Lam Trạm à...." Từng chữ, như gõ vào trái tim.
Tiếng nói hơi khàn, ý cười lại càng rõ ràng hơn, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Còn sớm như thế, đã nhịn không được mà ăn hiếp ta hả..."
Rốt cuộc đã nhớ tới đây là đi săn đêm ngủ bên ngoài, mới vừa được làn gió ban mai và sương sớm của núi rừng, dòng suối hoang dã mang theo sự sảng khoái, làm hắn thức tỉnh.
Lam Vong Cơ đoan chính ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, cúi người đưa cánh tay khẽ gập lại, ống tay áo rộng màu trắng trơn phủ lên người hắn, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp về phía mình, cúi đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện thoải mái dụi vào, thêm lần nữa hơi thở lại đều đặn và sâu, làm như mới vừa rồi tỉnh dậy và nói câu trêu đùa đều là ảo giác.
Ngồi một hồi, vẫn không nhúc nhích.
Người trong lòng vẫn không nhúc nhích, còn chưa sửa soạn lại, mái tóc xoã ra, những sợi tóc dài đen nhánh đổ xuống.
Quần áo cũng hơi xộc xệch, nhưng ít ra là không phải chỉ mặc có bộ trung y mỏng manh, ngủ đêm bên ngoài, đêm qua huyên náo cả đêm, sau đó Lam Vong Cơ vẫn mặc quần áo đầy đủ cho hắn, trừ áo khoác ngoài, xếp lại để ngay trong tầm tay với.
Lam Vong Cơ vỗ nhè nhẹ, Nguỵ Vô Tiện không phản ứng, kiên trì vuốt ve khuôn mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo muốn tránh đi, nhưng không thể tránh được đành phải nâng mặt lên, hôn hôn vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, rồi lại hôn lên môi y để lấy lòng.
Trong họng phát ra giọng nói vừa mềm vừa dính, trong Tĩnh Thất Nguỵ Vô Tiện cũng như vậy, lúc này tuy ra ngoài làm việc, nhưng cũng không phải việc gấp, "Lam Trạm tốt... để cho ta ngủ tiếp một lát nữa..."
Người này cứ mơ mơ hồ hồ mà nói, giống như năn nỉ, cuối cùng không biết vô tình hữu ý mà ngặm lấy đôi môi mỏng. Lam Vong Cơ áp xuống, nâng gáy Nguỵ Vô Tiện, ngón tay không nhẹ không nặng cứ xoa xoa, nghe tiếng rên nhẹ, tay kia nhanh chóng giữ lấy phần eo, đè chặt lại, hôn thật sâu.
Hôn xong, hô hấp của Nguỵ Vô Tiện không thể nào bình ổn được nữa.
Lam Vong Cơ buông hắn ra khi nghe thấy Nguỵ Vô Tiện há miệng hít một hơi, có chút run rẩy, âm cuối rên rỉ mang giọng mũi, Lam Vong Cơ để cho hắn thở dốc một hồi, cho đến khi tiếng hít thở dồn dập của Nguỵ Vô Tiện chậm lại một chút, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nghe Nguỵ Vô Tiện nhắc đi nhắc lại "Hàm Quang Quân quả nhiên là cao tay", "Ừm" một tiếng.
Khó khăn lắm mới đánh thức được Nguỵ Vô Tiện, trước hết lấy khăn thấm nước lau mặt cho hắn, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt ngửa đầu để mặc cho y làm, lau mặt xong, Lam Vong Cơ cẩn thận sửa sang lại vạt áo, vuốt tà áo nhăn, nhặt áo khoác ngoài lên mặc cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện mềm mại tuỳ ý giơ tay ra, xuyên qua tay áo, để cho Lam Vong Cơ thu dọn quần áo rồi kéo hắn dậy, bắt được y lại hôn một cái, Lam Vong Cơ mặc cho hắn hôn, cầm cây lược gỗ chải tóc cho hắn.
Nhưng sửa soạn xong xuôi, mắt vẫn nhắm nghiền như trước không chịu mở ra, Lam Vong Cơ chỉ có thể để cho Nguỵ Vô Tiện nằm tiếp, còn y quay trở lại con suối một lát.
Đợi đến khi Nguỵ Vô Tiện thực sự tỉnh táo, là do ngửi thấy mùi thơm thức ăn không biết từ đâu ra, thoang thoảng, cũng không quá nồng đậm, nhưng lại càng hấp dẫn người ta. Mở mắt ra, sương sớm dần tan, tầm nhìn xa hơn, thảm cỏ xanh biếc giống như vừa được tưới tắm, đống lửa đêm qua đã tắt nay lại được đốt cháy lại, cũng có cái nồi đồng để lên trên.
Nghe mùi thơm, biết là cháo cá, tối hôm qua có nhắc đến việc muốn ăn cá ở suối.
Hắn chỉ nhắc vậy thôi, cũng định tự mình ra suốt bắt, kết quả sáng ra dậy không nổi, Lam Vong Cơ đã đi bắt về nấu cháo cho hắn.
Lam Vong Cơ nhấc nồi cháo ra khỏi đống lửa để nguội, giơ tay lên, thấy một bóng dáng to lớn đang trườn về phía y, khẽ đưa tay ra, Nguỵ Vô Tiện quấn trong chăn tiến sát bên người y, dán vào lòng y mà kêu lên vui vẻ: "Lam Trạm, sớm nha"
Lam Vong Cơ một tay ôm hắn, một tay lấy thứ gì đó bên cạnh y, đưa cho hắn một trái táo đã rửa sạch.
Nguỵ Vô Tiện nhìn trái táo, rồi lại nhìn nồi cháo cá, ôm lấy y hôn một cái thật kêu: "Nhị ca ca, ngươi thật tốt, ta thích ngươi muốn chết"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ mỉm cười, cúi đầu hôn hắn một chút, ôn nhu nói: "Ăn đi"
Nguỵ Vô Tiện đang ôm mặt nhìn tới nhìn lui gương mặt vẫn chưa tan hẳn ý cười của Lam Vong Cơ, mặt hắn cũng đang cười như thế, cười thật to nói: "Được, ăn sáng, ăn xong chúng ta xuất phát"
"Ừm"
"Hôm nay đi hướng nào?"
"Tuỳ ý ngươi"
"Nhớ hôm qua người trong trấn nói ở phía kia có hiện tượng lạ, phía đông nam đúng không? Chúng ta đi qua đó xem thử".
"Được"
.......................................
Truyện tạm kết thúc ở đây, thật ra còn 2 - 3 phiên ngoại gì nữa nhưng toàn H, edit nhức đầu quá, và bản thân thấy cũng không xuất sắc nên thôi. Truyện đến đây cũng quá mỹ mãn rồi!
Ngày mai mình sẽ post truyện mới, không biết đã có ai edit chưa, cũng không biết truyện hay không vì vừa đọc vừa dịch, thử một chương thấy cũng thú vị! Mong mọi người cùng nhảy hố chung cho vui, hehe...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.