Mười tháng sau, ở Linh Bảo Các, trong toà thành lớn nhất của Lan Lăng.
Rực rỡ muôn màu, lẫn lộn trong gian phòng Đa Bảo Cách, trưng bày rất nhiều linh thạch, binh khí cao cấp, cũng có những phụ kiện có linh lực hoặc khắc chú văn, nhưng một ít loại cấp thấp hơn, vẫn có tác dụng giống như vậy – người tu tiên mang vật phẩm không cần chú trọng thẩm mỹ, có điều kiện thì chắc chắn chỉ muốn thêm công dụng, nhưng điều này không phải ai cũng có đủ khả năng.
Ở Linh Bảo Các, cũng không thường thấy những món đồ thực sự tuyệt phẩm, những thứ đó tất nhiên nằm trong tay các đại thế gia, không có khả năng được bày ra buôn bán.
Có mấy người đang cẩn thận lựa, so giá, cũng có người leo lên tầng lầu hơi cao một chút, nhưng lại ngại ngần tiền không đủ, nên những người đến xem đó, không dám lên trên nữa, dù bên trên vẫn còn vài tầng lầu.
Bởi vậy luôn có người tụ tập ở chỗ này nói chuyện phiếm.
Một tu sĩ nói: "Tiên đốc à? Gần đây có người tung tin này ra, nói hiện giờ chia năm xẻ bảy như rắn mất đầu, muốn bầu ra một vị tiên đốc đứng đầu bách gia, thế nào, có xảy ra hay không?"
"Tiên đốc gì chứ? Nếu không tốt, nhỡ mà như Kỳ Sơn Ôn thị...."
"Đừng nóng nảy! Vị trí này, không có ai muốn ngồi đâu."
"Sao có thể chứ? Không phải là tranh giành đến đánh nhau vỡ đầu sao? Hơn nữa tới lui chỉ có vài vị có thể tranh được chức vụ này, còn tới phiên người khác được sao."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876878/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.