Lam Vong Cơ đang đi lại, thấy Nguỵ Vô Tiện và Giang Yếm Ly chưa nói chuyện xong, không biết vừa lúc kể đến chuyện gì, Giang Yếm Ly bị hắn chọc đến không thể không mỉm cười.
Cũng là hình ảnh bình thường, Nguỵ Vô Tiện và sư tỉ hắn nói chuyện, vẫn luôn là như vậy.
Dừng bước, yên lặng ngồi ở chỗ cũ, cách đó một khoảng cách phù hợp.
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái phát hiện thấy y tới, nói với Giang Yếm Ly thêm câu gì đó, Giang Yếm Ly nghe xong cong môi cười, nghiêng người thoáng kỳ lễ với Lam Vong Cơ, rồi rời đi.
Lam Vong Cơ bước tới, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nhìn theo người đã đi xa, biểu tình bình thường, chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, đột nhiên quay đầu.
"......." Cánh tay giơ ra đúng lúc, Lam Vong Cơ ôm trọn lấy hắn nhào vào, bị nhào vào như vậy nhưng vẫn đứng vững, để mặc cho Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào lòng ngực, thuần thục vỗ sau lưng hắn mấy cái.
Đại để đã biết xảy ra chuyện gì, nên không nói gì cả.
Sau một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện ngẩng mặt lên, Lam Vong Cơ thấy hắn quả nhiên không sao, định mở miệng thì đồng thời Nguỵ Vô Tiện cũng lên tiếng.
"Không được! Quá lợi cho tên Kim khổng tước kia, cho dù sư tỉ thích cũng không thể dễ dàng buông tha cho y như vậy!"
"Nguỵ Anh, chúng ta về đi".
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Lam Vong Cơ: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Trở về? Khi nào? Kim Tử Hiên còn chưa đi mà, ngày mai ta...."
Lam Vong Cơ kiên quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876877/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.