Hôn nhau không rời một hồi lâu, bất tri bất giác cả người Nguỵ Vô Tiện đã bị ôm ngồi dậy, kéo vào lòng ngực, một tay Lam Vong Cơ giữ chặt trên eo hắn, một tay khác giữ lấy đầu hắn, hôn thật mãnh liệt. Nguỵ Vô Tiện hai tay ôm sau cổ Lam Vong Cơ, nồng nhiệt hôn trả, môi răng triền miên, ngẫu nhiên lộ ra một chút tiếng nước quyến rũ thật nhỏ.
Trong hơi thở đều là mùi hương rượu ngọt lành quấn quýt với mùi đàn hương ngào ngạt.
Vùng bụng dưới dần dần có cảm giác ấm áp khác thường, vẻ mặt của Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt, vô thức thở hổn hển, cho đến khi một luồng điện tê rần truyền từ dưới xương cùng lên trên, hắn thoáng rùng mình rồi bừng tỉnh lại, đưa tay đẩy đẩy Lam Vong Cơ, lắc đầu rất nhẹ, ý bảo không thể tiếp tục.
Lam Vong Cơ hơi hơi khựng lại, nhưng không chịu dừng lại ngay, lại cọ xát một hồi, cắn vào môi dưới của hắn một cái rồi mới tách ra, còn có vài phần lưu luyến.
Chỉ có môi tách ra, chứ người vẫn còn ngồi trên đùi.
Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến nhũn cả người, Lam Vong Cơ buông hắn ra một lúc sau vẫn không đứng nổi, lại phải tựa người qua.
Nhận ra sự lưu luyến quá mức đó, hắn thực sự nhịn không được phải hỏi: "Lam Trạm, ngươi sao vậy...."
Giọng nói ướt mềm đến mức có thể vắt ra nước, Lam Vong Cơ không đáp, chỉ ôm hắn sát thêm một chút.
"......." Không nghe trả lời, Nguỵ Vô Tiện cũng thôi không hỏi nữa, mặt dựa vào ngực Lam Vong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876866/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.