"......" được bảo hộ quá kỹ, những lời định nói ra tới miệng Nguỵ Vô Tiện đành nghẹn lại và nuốt xuống, hắn chỉ có thể từ sau lưng Lam Vong Cơ cố nhoài lên phía trước một chút, căm tức nhìn Kim Tử Hiên, trong tình huống bị bao bọc tứ phía, kêu lên một câu: "Con mẹ nó, ta còn chưa nói! Sao lại là ngươi hả!"
Sau đó Lam Vong Cơ lại cản hắn lại, cho nên cuộc đối thoại giữa hắn và Kim Tử Hiên thiết nghĩ hoàn toàn không cần nữa.
Cảnh tượng không được đẹp cho lắm, Nguỵ Vô Tiện còn chưa quyết định nên tiếp tục như thế nào, thì phía sau Giang Yếm Ly đã chụp lấy hắn: "A Tiện...."
Cảm giác đôi tay đó run rẩy rất nhẹ, sự việc đột nhiên xảy ra, Giang Yếm Ly chắc chắn ít nhiều cũng kinh hãi, Nguỵ Vô Tiện an ủi nói: "Sư tỉ đừng sợ, ta ở đây, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tỉ bị thương đâu".
Cho rằng Kim Tử Hiên không thể nào ra tay với Giang Yếm Ly trước mặt người ngoài, ngược lại là.... Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn qua, thấy cái người bị đập vào cây té ngã đang đứng lên, bộ mặt dữ tợn, quát: "Họ Nguỵ kia, ngươi dám đánh ta?!"
Ít ra mới vừa nghe Kim Tử Hiên kêu tên y, nên Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng nhớ ra đây là vị nào, hắn lạnh mặt: "Kim Tử Huân, món nợ Ôn Ninh Ôn Tình lúc trước còn chưa tính sổ xong với ngươi, giờ ngươi lại tới bắt sư tỉ ta là muốn làm gì?"
Vừa nghe hắn nhắc chuyện lúc trước, vẻ mặt Kim Tử Huân càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876867/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.