Chương trước
Chương sau
"Lam Trạm!"
Một lát sau, những tu sĩ muốn tham gia săn bắn đều phải bắn tên thử cung, chỉ còn đợi kỵ quân sân nhà Thanh Hà Nhiếp Thị đến, là sẽ chọn một tấm bia nằm trong khoảng cách quy định để bắn tên, giành tư cách tham dự -- trên bia có bảy vòng, đại diện cho bảy con đường đi vào núi, càng gần hồng tâm thì đường vào núi càng nhanh, có thể đi thẳng đến trung tâm khu vực săn bắn của Bách Phượng Sơn, có lợi cho việc tranh đoạt được nhiều con mồi.
Nhưng lúc này lực chú ý của mọi người đều bị tiếng gọi kia thu hút, đi tới nhìn qua, túm lại chưa mở màn đã ra khỏi đội hình nhà mình chỉ có Nguỵ Vô Tiện, vẫn là Khôn Trạch duy nhất tham gia săn bắn, đủ đặc biệt để khiến người khác phải nhìn chăm chăm. Ngươi đang vui vẻ phấn chấn chạy tới bám lấy Càn Nguyên của chính mình, tiếng la ó của các đệ tử trẻ tuổi trong kỵ quân Vân Mộng Giang thị ở sau lưng nổi lên tứ phía, gia chủ Giang gia cười ha hả nhìn, cũng không quan tâm lắm.
Nguỵ Vô Tiện lập tức tiến đến gần Lam Vong Cơ, lại kêu: "Lam Trạm"
Lam Vong Cơ ừ một tiếng, cực kỳ tự nhiên đưa tay về phía hắn, nhẹ nhàng gỡ bông hoa đang cài ở ngực Nguỵ Vô Tiện xuống, vô cùng thuần thục thu lấy.
Nguỵ Vô Tiện: "???"
Quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Nguỵ Vô Tiện nhất thời không nói lên được là không đúng ở chỗ nào, vốn định nói gì cũng quên mất luôn.
Sau một lúc lâu mới nói: "Lam Trạm, ngươi....."
Lam Vong Cơ thuận thế chỉnh sửa vạt áo cho hắn, mặt vô biểu tình nói: "Giúp ngươi làm thành thẻ kẹp sách".
"Cái gì? Thẻ kẹp sách....? À, được....."
Lam Hi Thần đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ sự việc, cười mà không nói gì.
Lúc này hai bên khán đài xem săn bắn vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, là kỵ trận của Thanh Hà Nhiếp Thị lên sân khấu, khiếp sợ trước uy danh lẫm liệt của Xích Phong Tôn, cơn mưa hoa không rơi xuống, nhưng tiếng hô to ủng hộ của những nam nhân tu tiên sùng bái Xích Phong Tôn vang tận mây xanh.
Nhiếp Minh Quyết rất cao, ngồi trên lưng ngựa làm như quan sát toàn khu vực săn bắn, mang lại cảm giác áp bách thật lớn cho các tu sĩ khác. Một thân uy vũ nhanh chóng phi đến, xác định địa điểm, kéo dây cương để ngựa dừng lại, chân trước của con ngựa cường tráng đột nhiên giơ cao lên, Xích Phong Tôn trên lưng ngựa đưa tay rút một mũi tên thép màu đen sắc bén, động tác này giống như tín hiệu, các tu sĩ đua nhau cài tên kéo dây cung, ngay sau đó cả vạn mũi tên vút ra, nhìn thật là hoành tráng.
Thoáng chốc trên bia cắm đầy mũi tên, vậy mà cũng có vài mũi tên bắn vào cây cối hoặc cắm nghiêng trên mặt đất.
Mũi tên thép cắm giữa hồng tâm, Nhiếp Minh Quyết lập tức kẹp chân vào lưng ngựa, tăng tốc phi vào đường núi, trên khán đài vang lên một loạt tiếng cổ vũ, không chỉ mình hắn trúng hồng tâm, âm thanh cổ vũ không chỉ dành cho một người, dù sao đệ tử thế gia đều bắt buộc phải biết cưỡi ngựa bắn cung, toàn bộ hồng tâm của dãy bia đều có mũi tên.
Giang Trừng cũng một phát trúng ngay giữa, giục ngựa chạy vào đường núi gần nhất, tranh thủ hướng về bên này kêu lên: "Nguỵ Vô Tiện, nhanh vào cuộc đi!". Song song với y còn có Kim Tử Hiên, những người chưa bắn trúng mục tiêu phải bắn lại, những người bắn trúng bia đều theo hướng đường núi được quy định mà tiến vào, muốn giành trước những con mồi có phẩm cấp cao.
Xong đợt này, gia phó Nhiếp gia vội vàng tiến lên gỡ hết mũi tên trên bia xuống, để các tu sĩ bắn tên đợt sau có chỗ để bắn, nhưng như vậy đồng thời cũng khiến những tu sĩ chưa bắn phải chờ một chút.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ còn chưa bắt đầu động tác để tránh không làm bị thương các gia phó đó, bọn họ không vội, chậm một chút cũng không sao, bỗng nhiên cách đó không xa nghe một tiếng hừ thật mạnh, một Trung Dung cao lớn tuấn lãng, có làn da hơi đen, cố tình đi tới trước mặt hắn, dừng bước cao giọng trào phúng nói: "Động tác chậm chạp thế! Ta chờ xem những người này đi vào, cũng chỉ có thể nhặt được vài con mồi rác rưởi còn sót lại mà thôi."
Những tu sĩ đang đứng chờ gần đó, tự nhiên bị mắng bâng quơ nên giận dữ trợn mắt nhìn, câu nói này là mắng tất cả những người chưa đi vào, nhưng đứng chờ rõ ràng là tu sĩ Kim gia, vậy mà không ai lên tiếng. Tuy rằng yếu nhất trong bốn nhà, nhưng Lan Lăng Kim thị vẫn là một trong bốn đại thế gia, các tiểu gia tộc không dám đắc tội.
Cũng nghe câu chửi này, Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn người đó một cái, rất quen mắt, lại không nhận ra là ai. Không nhớ rõ đây chính là người chuyên dựa vào thế lực Kim gia đi tác oai tác quái ở khắp nơi, cuối cùng bị cấm tham dự các hội nghị thời hậu chiến, Kim Tử Huân. Nhưng lời khiêu khích đầy ác ý này rõ ràng là nhắm vào hắn, lại còn nói to như vậy, một hai phải kéo ánh mắt của mọi người nhìn qua đây.....
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười.
Thấy hắn không trả lời, Kim Tử Huân lộ vẻ đắc ý, đang định nói gì nữa, thì nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của mũi tên sắc lạnh đang nhắm ngay vào mình.
"Ngươi __" bị Nguỵ Vô Tiện ngắm ngay vào mình, đồng tử co lại, Kim Tử Huân vừa sợ vừa giận hét to lên, hét xong lại cảm thấy mình đang phản ứng quá mức, ai mà dám làm bị thương người khác trước mặt bao nhiêu người __ không ngờ Nguỵ Vô Tiện không chút do dự, thật sự buông tay.
Không thấy rõ đầu mũi tên trong khoảnh khắc cuối cùng hơi nghiêng đi, sợ tới mức la hét hoảng loạn: "A a a a a a a __!!!"
Mũi tên lướt qua trước mắt hắn, một người gia phó của Nhiếp gia đang thu nhặt mũi tên nghe xôn xao nên nhìn qua, tấm bia bên cạnh cắm đầy mũi tên, mũi tên đang cắm giữa hồng tâm bị xuyên qua, chẻ thành làm hai, mũi tên lông vũ bằng gỗ nhẹ nhàng xuyên thẳng qua hồng tâm sang hẳn bên kia.
Nguỵ Vô Tiện ra tay mà không hề báo trước, tất cả khán đài trong chớp mắt lặng im, ngay sau đó đột nhiên tiếng la hét cổ vũ kinh thiên động địa vang dậy từ bốn phương tám hướng.
Kim Tử Huân ngã xuống ngựa, chưa hết hoảng hồn bò lùi về sau mấy cái, Nguỵ Vô Tiện khoé môi hơi cong, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, bọn họ đang xem náo nhiệt kìa, đã tạm ngưng thu mũi tên trên tấm bia, vậy ngươi chọn đại một tấm để bắn đi, rồi chúng ta đi vào núi được không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, lấy mũi tên cài lên dây và kéo cung, sau khi buông tay, mũi tên lông vũ xuyên qua lỗ thủng mà Nguỵ Vô Tiện mới vừa bắn hồi nãy, đơn giản nhanh chóng lấy tư cách đi vào núi. Nguỵ Vô Tiện cũng không bất ngờ, Lam Vong Cơ sẽ không làm hành động khoe khoang bắn xuyên qua mũi tên của người khác như hắn, cười hì hì nói: "Đi thôi".
Kim Tử Huân sau một lúc lâu mới hoàn hồn, phát hiện tự mình làm cho mình quá mất mặt, bò dậy rống lên, ra vẻ muốn tấn công: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi dám dùng mũi tên bắn ta!"
Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, Kim Tử Huân bỗng nhiên im bặt, các tu sĩ khác gần đó không tự chủ được liên tiếp lui lại.
Càn Nguyên của tiên môn thế gia phần lớn thời gian sẽ kềm chế uy thế, nhưng điều này không có nghĩa nếu liên tục bị xúc phạm vẫn sẽ kềm chế, mới vừa rồi Nguỵ Vô Tiện dùng ánh mắt để đe doạ người khác, lần này không có hứng thú đối phó, nên Lam Vong Cơ đương nhiên thay hắn răn đe Kim Tử Huân.
Nhìn Kim Tử Huân một lần nữa lại chân mềm nhũn ngã ngồi ra đất, Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nói: "Ai lấy mũi tên bắn ngươi? Ta ngắm chính xác vô tấm bia, không phải bình thường khi người khác bắn tên là không được đứng ở phía trước hay sao?"
Nằm bất động trên mặt đất, Kim Tử Huân vẫn không nhúc nhích trong khi những người khác cười phá lên, không có ý định chờ hắn tỉnh lại và tiếp tục lằng nhằng, hai người lướt qua hắn đi vào con đường núi.
Một rắc rối nhỏ, nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, hai con ngựa một đen một trắng cùng nhau đi trên con đường núi, tên trúng hồng tâm nên đi vào con đường thực sự dễ đi, bọn họ không nhanh không chậm tiến vào bên trong Bách Phượng Sơn, nhìn lại, yêu thú quỷ quái nơi này sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu nói: "Thật sự là khó khăn rồi!" làm như việc không liên quan gì đến hắn mà đang nói đến những người giành đi vào trước.
Lam Vong Cơ xuống ngựa, Nguỵ Vô Tiện lười biếng nhìn một cái, cũng định nghiêng người xuống dưới, lại thấy Lam Vong Cơ lại gần, đưa tay về phía mình, hắn nhoẻn miệng cười, ngả người về phía y, ngay sau đó được một đôi tay vững vàng đỡ lấy, thật sự là được Lam Vong Cơ ôm eo nhấc xuống.
Ngựa lập tức được gia phó chờ ở đó dắt đi, tu sĩ tiên gia truy bắt con mồi không dùng ngựa để đuổi, mới vừa rồi cưỡi ngựa đi vào sân, chỉ là nghi thức tượng trưng long trọng cho đẹp mắt, sau khi chính thức tiến vào khu vực săn bắn thì người chắc chắn phải xuống ngựa, các gia phó sớm đã chờ sẵn trong các con đường núi để sắp xếp cho các con ngựa không còn cần tới nữa. Trước đó có một nhóm người vừa đi, sau đó đoán chừng một lát nữa mới có một nhóm người nữa xuất hiện, huống chi đường núi này là phải bắn giữa hồng tâm mới có thể đi vào, những gia phó đứng ở đây rất là nhàn hạ, không khỏi nhìn bọn họ vài lần.
Thật sự không trách được tên gia phó lại tò mò, hai người này không thấy nửa con mồi nào cũng không thèm để ý, làm như không phải tới đây để đi săn.
Sau đó cũng không ngự kiếm đi tìm tà ám, mà lại tản bộ đi vào bên trong, càng kỳ lạ.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, hiện giờ nếu hắn bị Giang Trừng luôn cực cực khổ khổ bắt yêu hàng ma gặp được, thế nào Giang Trừng cũng sẽ xông lên đánh cho hắn một trận.
Rồi hắn cảm thấy chính mình làm việc rất là không nghiêm túc, làm như cùng Lam Vong Cơ lang thang dạo quanh Bách Phượng Sơn, ngẫu nhiên gặp yêu thú gì đó thì mới ra tay, không gặp được thì cũng không cố tình đi tìm, hình như hoàn toàn không có ý định cống hiến thành tích gì cho gia tộc, nhàn nhã đến mức khó tưởng tượng.
Thật ra ngắm kỹ phong cảnh ở Bách Phượng Sơn cũng không tệ, hàng năm lui tới nên tà ám yêu thú dường như bị quét sạch không còn gì, không thể ra quấy phá con người, bóng cây rậm rạp, gió núi nhẹ nhàng, thổi dễ chịu, tuy rằng đi chậm rãi không ngự kiếm, nhưng lúc này cũng đã cách chỗ khán đài một đoạn khá xa, tiếng ồn áo náo động nghe không rõ nữa, phảng phất cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một nhánh cây cực kỳ to, mọc ra từ một thân cây còn to hơn, chắn ngang đường đi, Nguỵ Vô Tiện dừng bước chân, sờ sờ vào lớp vỏ cây thô ráp để kiểm tra, cảm giác đủ chắc chắn, chống tay một cái nhẹ nhàng gọn gàng ngồi lên cành cây.
Cười mỉm mỉm nói: "Đi đường nhiều rồi, Lam Trạm, nghỉ ngơi một chút nha".
Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Ngươi nghỉ ngơi đi." Biết rõ Nguỵ Vô Tiện chỉ là muốn lười biếng, không quá nhiều hứng thú đối với việc cạnh tranh thứ hạng, nhưng cũng không nói ra, vẫn chiều theo hắn.
Nguỵ Vô Tiện lại vỗ vỗ bên cạnh nói: "Ngươi lên đây không, ta cảm thấy cành cây này rất rắn chắc, đù cho hai chúng ta cùng nghỉ ngơi".
"Được"
Chờ Lam Vong Cơ theo lời hắn ngồi xuống bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện ngả người, thoải mái dễ chịu dựa vào người y, điều chỉnh tư thế ưng ý nhất, lấy cây sáo bạch ngọc bên hông, đưa lên môi.
Tiếng sáo réo rắt xuyên qua rừng cây, ngân vang kéo dài giữa núi rừng.
Trong tiếng sáo không có rót linh lực, chỉ là tâm tình vui vẻ, tuỳ ý thổi một khúc mà thôi.
Không có ý định thổi khúc nhạc khống chế người sống, thực sự là có thể cản trở người khác tranh đoạt con mồi với Vân Mộng Giang thị, nhưng việc này không cần thiết, cuộc đi săn này, chẳng qua là một dạng khác của Hội Thanh Đàm, ý nghĩa nằm ở chỗ giao tế nhiều hơn, thể hiện sức mạnh và mời chào hiền tài chỉ là thứ yếu, hắn và Lam Vong Cơ, cũng có thể nói Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị, đều không cần phải chứng minh cái gì ở trong chuyến đi săn này.
Sau Xạ Nhật Chi Chinh, chiêu thuật độc nhất này, cũng chưa dùng lại, không thể dùng, cũng không cần dùng.
Lam Vong Cơ lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt nhu hoà.
Xong một khúc, Nguỵ Vô Tiện đem cây sáo ôm vào trong ngực, cọ tới cọ lui tựa vào phía sau, Lam Vong Cơ thoáng giơ tay ra, đỡ lấy hắn đang từ từ ngả xuống, mặt Nguỵ Vô Tiện cọ vào lớp vải áo, ngửi thấy một chút hương thơm mát thanh nhã, trợn to mắt, nhìn thấy trên ngực Lam Vong Cơ đang cài bông hoa mà hắn ném cho.
Nhịn không được đưa tay nghịch cánh hoa màu hồng nhạt, định lấy xuống, bị Lam Vong Cơ đẩy tay ra cực nhẹ nhàng, hắn lại trượt xuống dưới một chút, cuối cùng cả người đều nằm xuống, thân thể nằm trên thân cây, đầu thì gối lên đùi Lam Vong Cơ.
Mùi đàn hương thanh lãnh thay thế hương thơm của bông hoa, nhè nhẹ vấn vương trong hơi thở, tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt, gió thổi qua, các phiến lá màu vàng không ngừng lay động, khẽ nhíu mày, liền có một bàn tay ấm áp che trên mắt hắn, ngăn ánh sáng cho hắn. (Mèn ơi, hành động thiệt là dịu dàng, xỉu dọc xỉu ngang!)
Thật quá chu đáo, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện rất vui, thoả mãn rên ư ử mấy tiếng, cọ cọ vài cái.
Như vậy không biết qua bao lâu, hắn thật mệt rã rời muốn thiếp đi.
Cảm giác chỗ mình đang gối đầu hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện cũng chưa tỉnh hẳn, càng không mở mắt, cái tay trên mắt dời đi, ngược lại vuốt ve mái tóc, hơi hơi kê sau gáy hắn, vẫn có thứ gì đó che ánh sáng cho hắn. Hơi thở nhẹ phà vào mặt, hàm dưới bị giữ nhẹ, một lát trên môi cảm thấy âm ấm, ướt át mà mềm mại, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc.
Lam Vong Cơ cúi người xuống, đang hôn môi hắn.
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên mở miệng ra, nhẹ nhàng mút vào cánh môi của Lam Vong Cơ, một cánh tay vòng lấy sau cổ Lam Vong Cơ, thân trên của hắn cũng nhướn lên hưởng ứng, đáp trả nụ hôn này.
Gồng một hồi có chút mỏi, vừa định thôi, thì tay Lam Vong Cơ đã đưa ngay xuống sau lưng hắn, Nguỵ Vô Tiện chỉ cần tiếp tục cùng y triền miên lưu luyến, không cần cố sức nữa.
"Ưm...."
Cành lá xào xạc, ngọn cỏ non lao xao theo gió. Lúc nghiêng mặt đi để thở dốc, mi mắt Nguỵ Vô Tiện khép hờ, mơ mơ màng màng thấy một cây cổ thụ, có dây leo khô héo, bụi cây, còn có một góc áo trắng.
Hắn lại bị kéo trở về, lẩm bầm lầu bầu vài tiếng, lại bị hôn nên tiếp tục nhắm mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.