Tình sự đã xong được một lúc, mà khoé mắt đỏ bừng làm thế nào cũng không bớt.
Đại khái là mới vừa rồi lăn lộn đến khúc sau, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy sát vách có người trở về, nên cố nén không phát ra tiếng, nghẹn đến hỏng luôn rồi.
Lam Vong Cơ đoan chính ngồi ở mép giường một hồi, xoa xoa người hình như đã ngủ, động tác cực nhẹ mà đứng dậy, ống tay áo lại bị giữ chặt, dừng lại một chút, hôn nhẹ lên trán Nguỵ Vô Tiện, nghe người nọ hừ nhẹ vài tiếng trong cổ họng, rồi mới được buông ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên bị một thứ gì đó mềm mại lạnh lẽo che lại hai mắt: "?"
Là một miếng khăn đã thấm ướt một nửa.
"Đừng nhúc nhích" Lam Vong Cơ lên tiếng ngăn động tác định lấy ra của hắn, nhẹ giọng nói: "Chườm lạnh"
"...... À"
Thế là mặc kệ, Nguỵ Vô Tiện từ trước đến nay vẫn luôn để cho Lam Vong Cơ tuỳ ý làm gì hắn thì làm. Toàn thân lúc này đều lười biếng, mùi đàn hương mát lạnh quanh quẩn khắp người, hoặc nói đúng hơn là đã lây dính vào người hắn, hương rượu thấm vào hơi thở, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác hơi say mà ấm áp... Được vỗ nhẹ đều đều, Nguỵ Vô Tiện dần dần ngủ say.
Sau nửa canh giờ thì bị đánh thức, đi tiệc tối, không cần phải nói, Ôn gia mà đã tổ chức thì không thể thiếu yến tiệc được, Nguỵ Vô Tiện ăn rất vui vẻ, chỉ là có các trưởng bối Lam gia khác ở đây, nên không đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876816/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.