Nói tới nói lui, đương nhiên Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ là đùa một chút, hắn ghé lại gần bám vào người y, định nói vào bên tai của Lam Vong Cơ, vừa mới nói ra được mấy chữ: "Lam nhị ca ca....." liền nhận ra mình đang kiễng chân.
"......."
Gót chân Nguỵ Vô Tiện chạm đất trở lại, định nhắc lại sự việc hồi sáng bị bỏ qua một cách không thể giải thích được, thì Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đã gặp qua người đó"
Ngưng một chút, tay nắm chặt vạt áo Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện chăm chú nhìn thẳng vào y nói: "Ta nói nè Lam Trạm, sáng nay...."
Làm như không nghe thấy, Lam Vong Cơ cứ thản nhiên nói tiếp cho hết câu: "Người hồi nãy là Ôn Quỳnh Lâm, em trai của Ôn trạm chủ, ngươi đã gặp qua".
"Ta thật sự đã gặp qua à?" Được nhắc tới, Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc tự hỏi một chút, nhớ ra đúng là có gặp vài lần, nhưng đều là vội vàng thoáng qua, cẩn thận nghĩ lại, không phải người đó mỗi lần thấy hắn đều tránh đi giống như là gặp quỷ hay sao? Chẳng trách bóng dáng lại quen thuộc như vậy!
"A!" nhịn không được hô to một tiếng, Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh nói: "Chính là tên Ôn Ninh kia! Ta thật là có ấn tượng! Ấn tượng đối với kiểu chạy trốn của hắn! Không hiểu vì sao mỗi lần hắn thấy ta là chạy ngay nhỉ?"
Tuy rằng số lần gặp gỡ cũng chỉ vài lần, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nhìn lại đều ngay lập tức không thấy bóng người đâu, cho nên hoàn toàn không nhớ rõ khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876815/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.