Ánh mắt giao nhau, vẻ mặt Lam Vong Cơ bình thản ra hiệu là thật sự phải đi rồi.
Phản ứng bình tĩnh như thế.... mới là lạ đó, Nguỵ Vô Tiện từng nghĩ là, Lam Vong Cơ cho là không cần thiết phải để ý đến lời nói của người khác, miễn tự mình biết sự thật không phải như vậy, phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đây căn bản là ngầm thừa nhận __ có thể nói là Lam Vong Cơ cực kỳ đồng ý với lời nói của Ôn Tình, những người khác nên cách hắn càng xa càng tốt!
Sau lần đầu tiên nhận ra, Nguỵ Vô Tiện dần dần có thể biết được khi nào thì Lam Vong Cơ lại ngầm uống dấm, trên mặt không thể hiện, cũng không nói ra, nhưng những động tác nhỏ tình cờ để lộ ra một ít dấu vết, khiến hắn rất thích thú mà vạch trần vài lần, mượn cơ hội trêu đùa một phen, sau này bèn không thèm che giấu gì nữa.
Đến khi rõ ràng như vậy, Nguỵ Vô Tiện gần như không thể chịu đựng nổi.
Nhớ rất lâu, nhớ rất kỹ, thời gian để tính sổ bao lâu cũng nhớ.
Hắn phải sợ Lam Vong Cơ luôn, có nhiều việc hắn làm mà cũng không nghĩ gì nhiều, ví dụ như việc lúc trước giữ mấy cành hoa cọng cỏ trâm cài này nọ trong ngực để tặng người ta, cũng chỉ là thói quen, lý do lại hợp lý, trên đường dò hỏi tin tức, tặng tiền cũng không thích hợp, chút đồ vật nhỏ biểu hiện tấm lòng.... Bị tịch thu nhiều lần, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mới lĩnh ngộ ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876817/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.