Lam Vong Cơ cho rằng Nguỵ Vô Tiện lại muốn ngủ, Nguỵ Vô Tiện cũng nghĩ như vậy.
Bàn tay ấm áp của người ấy đi khắp nơi, xoa ấn từng chút từng chút để làm dịu những chỗ đau, khiến hắn vừa nhắm mắt vừa thoải mái ngâm nga vài tiếng, bị ôm vào trong ngực, trên người Lam Vong Cơ toả ra mùi đàn hương sâu kín, vốn là mát lạnh, thậm chí có chút lạnh lẽo, làm như thoang thoảng có mùi rượu ngấm vào, hiện giờ vấn vít lưu luyến, dường như có thể làm say lòng người.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chính mình hình như có chút hơi say, cọ cọ, suy nghĩ đến khả năng có nên để cho Lam Vong Cơ ru hắn ngủ tiếp một chút nữa hay không.
『........』
Chính là nghe thấy một âm thanh cực nhỏ vang lên không đúng lúc. (bụng sôi réo, hihi...)
"....."
"....."
Nguỵ Vô Tiện từ trong lòng ngực Lam Vong Cơ chui ra, thần sắc không lộ chút vẻ ngượng ngùng nào, hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"
"Cuối giờ thìn" Lam Vong Cơ xoa xoa hắn, hỏi: "Đói?"
"Đói! Bây giờ còn có gì có thể ăn?"
"Có"
Gia quy Cô Tô Lam thị có rất nhiều, bỏ qua giờ cơm tất nhiên sẽ không có cơm, nhưng Lam Vong Cơ không thể nào không chuẩn bị cho hắn, câu này chỉ là hỏi vậy thôi.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta muốn ăn"
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Mặc đồ trước"
"Được" Nguỵ Vô Tiện đương nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi giúp ta". Hắn hiện tại cũng không muốn cử động chút nào.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái thật sâu, cũng không nói gì, liền đứng dậy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876803/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.