"Vong Cơ"
Thấy người ở phía xa xa, Lam Hi Thần đến gần, trên mặt vẫn là ý cười ấp áp như mọi khi.
Vốn dĩ không cách nào biết chắc là có gặp được hay không, nhưng vẫn một mình đi thử, may mà rốt cuộc gặp được.
Hôm qua sau khi Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện từ chỗ Ôn Tình trở về, không thấy thông báo gì. Buổi tối, Lam Hi Thần đến bên ngoài Tĩnh Thất, gõ nhẹ vào cấm chế, không thấy trả lời. Nghe môn sinh tuần thú thông báo, Lam Vong Cơ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ liền cùng Nguỵ Vô Tiện đi về hướng Tĩnh Thất, đến giờ vẫn chưa ra ngoài, thái độ kỳ lạ.
Nghe xong nhíu mày.
Hôm nay lại tới đây, cuối cùng thấy người ở ngoài phòng, chính là Lam Vong Cơ đang đưa lưng về phía này, đứng yên lặng một mình dưới cây hoa ngọc lan, đã qua giờ luyện kiếm, Tị Trần vẫn chưa tra vào vỏ, tựa như cũng không nghe thấy tiếng hắn gọi, không hề phản ứng gì.
Lam Hi Thần đi lại gần một chút, đang định mở miệng, Lam Vong Cơ rốt cuộc đã cử động.
"Huynh trưởng" y chậm rãi xoay người, gọi một tiếng, giọng nói cực trầm, lại có chút u ám.
Ý cười dần tan, Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi: "Sao lại thế này, Vong Cơ? A Tiện đâu?"
"..... Nguỵ Anh, đang nghỉ ngơi"
Nghe vầy, phán đoán một chút, ít nhất biết Nguỵ Vô Tiện tạm thời không đáng lo, Lam Hi Thần hỏi: "Ôn trạm chủ đã nói gì?"
Lam Vong Cơ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh lãnh nhìn thẳng, cũng không nói gì.
Nhìn, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876802/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.