Quá trưa, ra khỏi tửu lầu, một đám công tử cũng không dám phóng túng uống quá nhiều, bởi vì có Lam Vong Cơ ở đây, hôm nay kêu rượu ít hơn vài vò, Nguỵ Vô Tiện tuy không sợ say, nhưng cũng tém tém rất nhiều.
Vậy thì, còn không đem người mình yêu đi làm mọi điều có thể đi chứ, hiện nay mà..... nhưng chàng thiếu niên biết dù sao mình cũng nên giữ lại chút đàng hoàng.
Nhưng cũng phải làm gì đó.
Nếu không vi phạm lệnh cấm, Lam Vong Cơ cũng không nghiêm túc cứng nhắc, một hai nhíu mày như trước đây.
"Phải rồi, Lam Trạm, đi chợ nha!"
Lùi lại hướng về người ấy để nói, Nguỵ Vô Tiện cười thoải mái, ánh mặt trời ở thị trấn dưới chân núi sau giờ ngọ khá chói chang, không giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ quanh năm sương mù bao phủ, mọi thứ đều chìm trong mờ ảo, đôi mắt Lam Vong Cơ dường như bị mê hoặc.
"Lam Trạm, tới rồi!" đám người phía sau nhốn nháo, Nguỵ Vô Tiện đưa tay về phía y, Lam Vong Cơ liền theo bản năng giữ chặt lấy, cũng không biết là thật muốn được dắt đi, hay sợ hắn không lo ngó đường cứ lui lại phía sau nói chuyện rồi đụng phải ai đó, hoặc là cả hai, nhưng người tu tiên, không nhìn đường thì có thể đụng phải người khác hay sao?
Lôi kéo như thế, nên Nguỵ Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ hơi tiến lên phía trước một chút, giương mắt, đôi mắt nhạt màu của y càng nhìn chằm chằm hơn, hơi cong khoé miệng, định nói gì đó.
".....Ai da, Nguỵ huynh à, ta uống nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876780/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.