Chương trước
Chương sau
Giang Trừng rời đi, Nguỵ Vô Tiện ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau ngày lập khế ước, trải qua kỳ mưa móc, làm như liên tiếp mấy ngày sau cũng không có thay đổi gì lớn.
Buổi sáng sớm đã bị Lam Vong Cơ ăn mặc chỉnh tề đánh thức, không thể nào kháng cự được, rửa mặt thay quần áo, dùng cơm, sau cùng là đi đến Lan Thất nghe học.
Trên thực tế Lam Vong Cơ cũng đã nhượng bộ, vẫn dậy giờ mẹo, hai hôm nay thấy hắn thật sự là buồn ngủ, thấy vẫn còn dư thời gian để đến Lan Thất nghe học, nên ngày thứ ba y dậy, chỉ tỉ mỉ tấn chặt các góc chăn cho Nguỵ Vô Tiện, tự mình rửa mặt thay quần áo trước.
Ra ngoài sân Tĩnh Thất luyện kiếm, rồi mới quay về Tĩnh Thất tắm gội do môn sinh đưa nước tới, đổi qua ôm Nguỵ Vô Tiện còn chưa tỉnh ngủ từ trong chăn ra, mang vào thau tắm, sau khi đồ ăn được mang tới thì ôm người ra lau khô, mặc quần áo vào, đến lúc này thì không cho hắn ngủ tiếp nữa, nhìn chằm chằm hắn uống thuốc, sau cùng là ăn cơm.
Cơm xong, một đường ra khỏi Tĩnh Thất.
Lam Khải Nhân tự mình ra tay xử lý vụ thuỷ hành uyên gây hại, việc dạy học thường chỉ tới buổi trưa, có khi sớm hơn đã tan học, việc cho kiểm tra và chấm bài sẽ do môn sinh lớn tuổi của Lam gia giám sát.
So với việc nghe học nhạt nhẽo, trái lại Nguỵ Vô Tiện lại vui mừng hơn khi kiểm tra viết, vốn là không sợ, tóm lại hắn không giống như Nhiếp Hoài Tang nghe tới kiểm tra liền nhăn mặt, cứ nhắc đi nhắc lại, than phiền sao mình lại phân hoá sớm như thế, cơ hội để trở về Nhiếp gia nghỉ ngơi mấy ngày cũng không có.
Trong lớp học mấy hôm nay gặp lại nhiều gương mặt quen thuộc, dù gì mười lăm mười sáu tuổi là tuổi mà đa số sẽ phân hoá, tất cả đều là Trung Dung.
Nhưng trong số đó, không thấy Giang Trừng.
Sau khi tan học, thông thường Nguỵ Vô Tiện sẽ cùng Lam Vong Cơ đến nhà ăn dùng cơm, rồi quay lại Tĩnh Thất chép phạt, mười lần gia quy, ngay cả Lam Vong Cơ cũng không cách nào trong thời gian ngắn có thể chép xong, huống chi Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ chịu an phận, trước khi lập khế ước đã như thế, sau khi lập khế ước càng không có chỗ nào e ngại nữa, khi thì tranh cãi, khi thì cứ thế đòi dây dưa.
Nếu Lam Vong Cơ kiên định chép phạt không để ý tới hắn, thì có lần Nguỵ Vô Tiện ỷ vào vòng eo mềm mại trốn bên dưới án thư, rồi đột ngột nhô đầu ra đè lên người y.
Cuối cùng Nguỵ Vô Tiện cũng chép xong một phần, quá nửa là do Lam Vong Cơ viết.
Khi phát hiện Lam Vong Cơ có thể bắt chước chữ viết của hắn, Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc không thôi, sau đó thì cười to không dứt, liên tục vỗ bàn, cuối cùng còn muốn lăn lộn trên chiếu: "Lam Trạm ngươi hư quá, thế mà cũng dám lừa gạt thúc phụ!"
Thu lại thần sắc bất đắc dĩ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ ra vẻ khiển trách, đại để là nếu y không giúp đỡ, thì đời này của Nguỵ Vô Tiện muốn chép cũng chép không xong.
Hai phần trong mười lần gia quy được giao lên, Lam Khải Nhân xem một lúc lâu, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nói đúng hơn là ông cũng không cho rằng Lam Vong Cơ sẽ giúp chép nhiều như vậy, cuối cùng cũng buông tha hai người, tuy ít nhiều vẫn nghĩ, đối với lứa tuổi này, cho dù vì tình yêu, nhưng chưa tam bái kết thành đạo lữ đã làm ra việc như vậy thì phạt hai người thế là quá nhẹ.
Lam gia, trong lịch sử chưa bao giờ có tổ tiên sớm như vậy đã...
Lam Khải Nhân lại than, nếu không có Kỳ Sơn Ôn thị, ngay sau khi khiển trách xong thì lập tức tổ chức đại hôn để định danh phận, chứ không phải ngay cả chuẩn bị đính hôn cũng phải tiến hành chậm chạp để thể hiện thái độ như thế này.
Giang Phong Miên phản hồi tin này nói, trong tình hình hiện nay, đành phải uỷ khuất bọn họ một chút.
Nguỵ Vô Tiện được giải phóng, không chỉ không cần cả buổi chiều ngồi quỳ trước bàn để chép phạt, mà Lam Vong Cơ cuối cùng cũng không cần nôn nóng nhìn chằm chằm hắn như vậy.
Lam Hi Thần tìm Lam Vong Cơ nói chuyện vài lần, hắn từng có vinh dự được xem, và luôn cảm thấy ngạc nhiên đối với cách mà Cô Tô song bích đối thoại – Nguỵ Vô Tiện tự nhiên phát hiện từ khi lập khế ước Lam Vong Cơ không có cách nào tự khống chế, nghe nói tính chiếm hữu của Càn Nguyên rất mạnh mẽ, Lam Vong Cơ thật sự là canh phòng hắn nghiêm ngặt đến nỗi không ai có thể bắt chuyện, khiến cho Lam Hi Thần cùng nghe học với bọn họ cũng nhận ra.
Mỗi ngày đám công tử đều mỏi mắt trông đợi, đặc biệt là buổi trưa, đã rất rất lâu rồi không có người dẫn bọn hắn đi vào thị trấn, ra sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, dù sao cũng thanh tịnh hơn rất nhiều, khôi phục tiên khí mây mù mờ ảo, nơi hẻo lánh ít dấu chân người, thật phí cả buổi chiều không cần phải nghe học mà!
Lần trước mới vừa hỏi, đã bị chặn lời...
Nguỵ Vô Tiện không nói, cũng đã phát hiện ra Lam Vong Cơ đang tự học cách khắc chế bản thân. Sau hôm nộp gia quy, Lam Vong Cơ bình thản nói yêu cầu đi giúp thúc phụ.
Đám công tử kia lập tức vây quanh.
Nguỵ Vô Tiện đi ăn sau một thời gian dài vắng bóng, bọn thế gia đệ tử lúc mới đầu còn nói chuyện với hắn một cách nhẹ nhàng, cẩn thận, cũng không biết do đối với "Khôn Trạch", hay là sợ nói lỡ miệng nói ra câu "thương tâm" chọc đến hắn, nhưng cuối cùng phát hiện là mọi thứ đều bình thường, cho dù phân hoá thành Khôn Trạch, Nguỵ Vô Tiện vẫn là Nguỵ Vô Tiện, dần dần thả lỏng, đều là thiếu niên, tuổi mười lăm mười sáu thường để ý nhiều thứ giống như trưởng bối, trên bàn cơm cuối cùng lại thân thiết náo nhiệt, lại ca ca đệ đệ kêu loạn cả lên.
Mà cho dù Lam Vong Cơ nguyện ý bắt đầu lơi tay, Nguỵ Vô Tiện cũng không giống như xưa mà khăng khăng phải đến canh giờ cuối cùng, thậm chí vi phạm cả lệnh cấm đi lại ban đêm, bây giờ chưa hoàng hôn đã trở về rồi.
Trước cửa Tĩnh Thất, hắn đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe, tiếng đàn lạnh thấu xương và tinh khiết như băng tuyết, lành lạnh trong vắt trên dây đàn, nhưng nhịp điệu hiền hoà, có thể nghe ra tâm trạng không được yên tĩnh như lúc xưa, bây giờ hơi có chút bồn chồn.
Kéo cửa ra, Nguỵ Vô Tiện lao thẳng tới Lam Vong Cơ đang luyện đàn, ngươi nọ phát hiện, khoanh tay vỗ đàn, dừng âm thanh lại.
"Lam nhị ca ca, tâm, không tĩnh nha" từ phía sau ôm chặt lấy, hắn cười hì hì nói.
Cuối cùng một chén thuốc vào bụng, lại hôn lại quấn quýt, suýt nữa lăn giường, cho đến khi Lam Vong Cơ đột ngột dừng lại, nói gì cũng không chịu tiếp tục, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng cơm chiều.
Vì trong toa thuốc có để lại dặn dò, không phải kỳ mưa móc thì không nên phóng túng, cần quan sát mấy tháng để xác định việc phân hoá này không quá đáng ngại, chỉ sợ thiếu niên ham muốn quá nhiều, sẽ để lại hậu quả sau này.
Nguỵ Vô Tiện tìm mọi cách trêu chọc, cho đến lúc Lam Vong Cơ không thể không kể lại, thấy y nhanh chóng che giấu được sự chịu đựng, mới thôi.
Buổi tối lại nghe Lam Vong Cơ luyện đàn nữa, tâm đã tĩnh, tiếng đàn êm ả thanh bình, như giọt nước tí tách, như tiếng suối chảy róc rách, Nguỵ Vô Tiện nghe đến xuất thần, quên cả thời gian.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến từng hồi chuông trầm thấp, khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ đều có thể nghe.
Lam Vong Cơ dừng tay đàn, nghe hết tiếng chuông, đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện không đợi y nhắc nhở tự giác cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc trung y leo lên giường.
Giờ hợi ngủ, mặc dù không buồn ngủ vẫn an phận nằm xuống, dù sao cũng không có ý cự tuyệt, riết thành thói quen, thời gian nằm mở mắt ở trên giường càng ngày càng ngắn lại, chìm trong mùi đàn hương thanh lãnh kia, ngủ sớm hơn được một hai canh giờ, cũng không thực sự quá khó.
Lam Vong Cơ cũng cởi áo ngoài rồi lên giường, dùng tấm chăn mỏng đắp lên người bọn họ, Nguỵ Vô Tiện lăn vào ngực y, bị ôm, cố nhịn, vẫn là nhịn không được mở miệng: "Lam Trạm..."
Ánh nến đã tắt, cặp mắt nhạt màu kia lẳng lặng nhìn hắn trong bóng đêm, hình như có ý dò hỏi, cũng không nhắc đến việc ngủ không nói.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nếu nhàm chán, hôm nào, cùng chúng ta lên thị trấn ăn cơm nha?"
Trong lòng biết Lam Vong Cơ không có nhàm chán, nghe tiếng đàn kia, nhiều khi là.... Nhưng cũng không có từ nào tốt hơn để thay thế, Nguỵ Vô Tiện cũng nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ, mượn một ít ánh trăng để ngắm kỹ, muốn đọc suy nghĩ của y.
Hắn cũng biết, Lam Vong Cơ đại khái đối với hoạt động tập thể đều không có hứng thú, hay là dứt khoát chỉ có hai người bọn họ thôi?
Đối diện hồi lâu, lâu đến mức Nguỵ Vô Tiện cho rằng đến giờ hợi, Lam Vong Cơ sẽ lại không nói gì.
Một tiếng nói hơi trầm xuống: "Ừm"
Vậy là đồng ý rồi sao?
Hôm nay Lam Khải Nhân không ở đây, tạm dừng dạy học, sáng sớm đã hẹn, một đám công tử chờ ở sơn môn, cười nói tức giận la mắng, lôi lôi kéo kéo, đến khi nghe tiếng lá rụng lào xào, bước chân đến gần, Nhiếp Hoài Tang xoay người thấy Nguỵ Vô Tiện cười hì hì dẫn tới một người, cây quạt đang phe phẩy trong tay rớt bịch một tiếng trên mặt đất.
"Nguỵ huynh, này, này, này, này, này......." Chỉ cũng không dám chỉ, chỉ biết cà lăm cà lặp.
Nguỵ Vô Tiện nét mặt thản nhiên: "Lam Trạm á! Hôm nay cùng chúng ta đi ăn cơm...... Đứng lại! Các ngươi chạy cái gì! Lam Trạm đâu có ăn thịt người!"
Lam Vong Cơ giương mắt, cũng không nói gì.
Một đám thiếu niên chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh khiến từng cái đầu đóng băng, cả người cứng đờ, rồi đến tay chân xong vòng ngược trở lại.
Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ tay, nói: "Còn chờ ai nữa?"
"... Không có, đều chỉ chờ ngươi thôi, Nguỵ huynh". Sớm biết rằng sẽ chờ Lam nhị tới, thì đã không chờ! Tuyệt đối không chờ!
Làm lơ biểu tình thảm đến độ không nỡ nhìn của đám đệ tử thế gia, Nguỵ Vô Tiện xua người, hi hi ha ha xuống núi.
Tuy nói là ngàn lần không muốn, vạn phần sợ hãi, nhưng thật ra cũng không hẳn như vậy.
Sợ, chắc chắn là thấy sợ, nhưng chính là cũng.... rục rịch ngo ngoe bản tính nhiều chuyện, tình cảnh này, thật là làm người ta cực kỳ tò mò....
Bất tri bất giác, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sóng đôi đi đằng trước, mấy công tử đi phía sau khoảng chừng ba bước, không thể không nhìn bọn họ, còn dùng khẩu hình lẳng lặng thảo luận với nhau.
Thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn nói chuyện, Lam Vong Cơ thỉnh thoảng trả lời vài câu, hầu hết chỉ là ừm một tiếng ý bảo là đã hiểu, thế nhưng cũng một tiếng đó, lại có ngữ khí khác nhau.
"Lam Trạm, ngươi đã xuống thị trấn dưới Cô Tô chưa?"
"Đã đi"
"Vậy có từng ghé tửu lầu nào ở trên trấn để ăn cơm không?"
"Không"
"À, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, người nhất định không đến tửu lầu ăn cơm, vậy có đến quán trà không? Làm việc xong, thì phải đói bụng chứ!"
"Gần Vân Thâm Bất Tri Xứ, không ngại"
"Cho nên ngươi thật sự không ăn cơm ở mấy chỗ này, rồi sau đó đi dạo phố sao? Ngươi có từng đi đến chợ bao giờ chưa?"
"Chưa từng"
Nguỵ Vô Tiện hét lớn: "Lam Trạm! Mỗi ngày của ngươi sao có thể trôi qua một cách nhàm chán như vậy!"
Những người khác nghe vậy, đều cảm thấy ra mồ hôi lạnh giùm cho Nguỵ Vô Tiện, sao có thể nói thẳng ra với vẻ ghét bỏ như vậy? Cho dù đã lập khế ước, nhưng đây là Lam Vong Cơ á!
Lại nghe Lam Vong Cơ chỉ nhàn nhạt một tiếng: "Ừ"
Một lát nói thêm: "Không có nhàm chán!"
"Lam Trạm, ngươi như vậy là không được, đi, hôm nay ăn cơm xong, ta sẽ dẫn ngươi đi ra chợ xem một chút!"
"Ừm", tiếng này, lại là dịu dàng.
"Như vậy mới tốt! Yên tâm, sẽ trở về trước hoàng hôn, tuyệt đối không để Lam nhị ca ca làm trái gia quy!"
".... Ừm"
Các công tử thế gia khác vội vàng đi lùi ra sau thêm một chút, nhìn trời nhìn đất, làm như không nghe thấy Nguỵ Vô Tiện trong lúc vô tình buột miệng thốt ra... cách xưng hô... thân mật.
Quả thực giống như nghe trộm chuyện riêng tư giữa vợ chồng người ta, xấu hổ quá đi!
Cuộc trò chuyện ở phía trước tiếp tục, cứ đơn phương nói, nhưng luôn luôn có tiếng đáp lại, phía sau một mảng yên lặng như gà, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, cuối cùng phát hiện, có thể đi theo, nhìn thấy một "Lam nhị công tử khác" như vậy, cũng không uổng công tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, nếu như nói cho trưởng bối trong nhà biết, Lam Vong Cơ, một trong Lam thị song bích được coi là mẫu mực nhất lại là như thế... như thế ___
Ờ thì, hình như cũng không có gì, rõ ràng không thấy sai lầm gì, nhưng chính là cảm thấy có chỗ không đúng lắm á!
Đột nhiên nghĩ, không biết đạo lữ của chính mình lúc này không biết đang ở phương nào...
Đệ tử tiên môn, bước đi rất nhanh, nên mau chóng vào đến thị trấn, tìm một tửu lầu không tệ và yêu cầu một phòng riêng.
Lam Vong Cơ cũng không do dự, liền đi theo Nguỵ Vô Tiện vào bên trong.
Tuy nói gia huấn Lam gia vừa dài vừa nhiều, nhưng đệ tử cũng có thể ra bên ngoài khi không có công việc, Lam Hi Thần thường xuyên ra ngoài, cũng có các mối quan hệ của bản thân, chỉ có Lam Vong Cơ càng lớn càng lặng lẽ, ngoại trừ ra ngoài đi săn đêm, thì cả ngày đều tự nhốt mình trong phòng đọc sách, ngồi thiền, viết chữ, đánh đàn, tu luyện, không thích nói chuyện với ai, ngay cả Lam Hi Thần thân là huynh trưởng cũng chỉ có thể nói chuyện với y nhiều hơn vài câu, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện xuất hiện, mới chịu gặp nhiều người hơn một chút.
Nguỵ Vô Tiện có nghe Lam Hi Thần nói qua, không biết kỹ càng tỉ mỉ nguyên do, nhưng lờ mờ hiểu rằng, ngoài trừ tính tình trời sinh như thế, đại để là.... còn có nguyên nhân khác.
Mong Lam Vong Cơ ra ngoài vì những lý do khác hơn là đi săn đêm, chỉ cần không vi phạm lệnh cấm, không ảnh hưởng việc tu luyện, chắc là trưởng bối Lam gia cũng mong muốn Lam Vong Cơ nguyện ý ra khỏi phòng.
Sau khi ngồi ổn định trong phòng riêng, Nguỵ Vô Tiện thuận miệng gọi vài món đồ ăn, rất là thành thục, đám công tử đã im lặng suốt cả đoạn đường giờ không định tiếp tục im lặng nữa, nếu cứ im lặng, thì lát nữa chính mình sẽ bị thiệt thòi, phải biết rằng, những món Nguỵ Vô Tiện gọi hầu hết đều có khẩu vị cay, lướt qua thì có thể, chứ ăn toàn mấy món này, thì không bụng nào chịu nổi, phải nhanh chóng mồm năm miệng mười bổ sung thêm vài món.
"Cho thêm mấy vò rượu nữa... à chờ chút, Lam Trạm, ngươi ăn cay được không?". Thường đến tiệm ăn, hắn gọi món rất nhanh gọn lẹ, Nguỵ Vô Tiện ngưng lại trước khi nói xong, quay đầu hỏi, Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không biết, chưa từng ăn qua".
Nguỵ Vô Tiện cũng nghĩ vậy, ra khỏi cửa không vào tiệm ăn, khi săn đêm nếu có thể nhịn là nhịn luôn, dù sao bọn họ cũng là người tu tiên, cho dù chưa tích cốc, mấy bữa không ăn cũng không ngại, chỉ là cơm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, toàn là nước canh suông màu xanh xanh lục lục, Lam Vong Cơ xác thật không thể nào đã ăn qua vị cay, không biết ăn, cũng là hợp lý.
Lại nghĩ, khẩu vị của Cô Tô và Vân Mộng quá mức khác biệt, hắn cũng không thể để người ta sau khi ăn mới phát hiện là không thể nào nuốt nổi, vì vậy ho nhẹ vài tiếng, nói với tên tiểu nhị đang lén đánh giá dáng vẻ bất phàm, không giống người có thể đến nơi này của Lam Vong Cơ: "Mang lên một bình trà, loại ngon, có món gì màu xanh thanh đạm, thì mang ra mấy món".
Nếu là món có màu xanh thanh đạm, thì thực sự Nguỵ Vô Tiện cũng không rành, cũng định để cho Lam Vong Cơ tự mình gọi, nhưng người chưa từng ăn cơm bên ngoài như y thì căn bản cũng không thể biết nên gọi thế nào, không bằng cứ để chủ quán tự sắp xếp.
Về phần trà, bởi vì ở đây không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn cũng rất muốn cho Lam Vong Cơ nếm thử mùi rượu, nhưng nếu người ta đã muốn giữ gia quy, Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn cưỡng ép y uống rượu, huống chi còn là trước mắt người khác.
"Không sao", nghe hắn vì mình nói thêm vài câu, Lam Vong Cơ lắc đầu, ý bảo không ngại.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y cười, nói: "Đã gọi rồi"
Nhìn những gì vừa diễn ra, các công tử thế gia khác hơi có chút chết lặng, thấy Lam Vong Cơ không thèm quan tâm đến bọn họ, cuối cùng cũng bắt đầu nhẹ giọng nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn vô tình hữu ý tiếp tục quan sát bên này.
Giây lát sau, Nguỵ Vô Tiện cũng gia nhập, nhưng vẫn thường xuyên chú ý đến Lam Vong Cơ.
Đang giữa trưa, tửu lầu đông khách, đồ ăn phải đợi một chút mới có, cũng đủ để bọn họ tám một vòng qua các đề tài.
Ngay khi món ăn dọn ra, bọn họ đã sẵn sàng ngay lập tức, hiệu suất thật sự không kém.
Nguỵ Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ rót trà, rồi tự rót rượu cho mình, khi rót rượu có lén nhìn Lam Vong Cơ vài lần, thấy y không phản đối, nghĩ kỹ thấy rất nhiều gia quy đều bắt đầu bằng cụm từ 'ở Vân Thâm Bất Tri Xứ', như vậy, khi ở bên ngoài thì đại khái tính là có thể không áp dụng, Lam Vong Cơ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Một đôi đũa đưa tới trước mặt, Lam Vong Cơ nhận lấy.
Những người khác cũng đã cầm đũa trên tay, nhưng không dám gắp.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Được chứ? Chúng ta cùng nhau ăn đi, nếu như không thể ăn được thì ta có thể ăn giúp ngươi"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nhớ lại tên các món ăn mới hồi nãy Nguỵ Vô Tiện gọi, xác định mấy đĩa đỏ đỏ cay cay kia đều là từ miệng hắn, liền duỗi tay ra gắp.
Mọi ánh mắt đều nhìn y chằm chằm, thấy Lam Vong Cơ vẫn dáng ngồi đoan chính quy phạm, dáng vẻ không hề có chút sai sót, gắp đồ ăn cũng không thấy chỗ nào không phù hợp, tay áo rộng chưa dính vào thứ gì, thu hồi tay, chậm rãi, đưa đồ ăn vào trong miệng.
"......"
Nguỵ Vô Tiện không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cực kỳ thong thả nhai nuốt, tựa như nhấm nháp, sau đó, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng thấy một giọt mồ hôi, chậm rãi, lẳng lặng, từ trên thái dương rịn ra, không một tiếng động lăn xuống theo gò má trắng như bạch ngọc.
Đôi mắt nhạt màu nhắm lại, lông mi mảnh dài run run vài cái rồi mới mở ra lại.
Mọi người vẫn là bất động, nhìn Lam Vong Cơ sau khi nuốt vào lại gắp một món khác, vẫn là món do Nguỵ Vô Tiện gọi, có màu đỏ đến doạ người.
Miếng thứ hai, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, hai mắt thanh lãnh kia đều hơi hơi ngấn nước.
"Lam... Lam Trạm, không cần miễn cưỡng, ta không phải có kêu cho ngươi mấy món thanh đạm đó sao..." Hắn nhìn lướt qua trên bàn, lập tức lấy một món mà hắn tuyệt đối sẽ không gọi, món rau trộn màu xanh đậm đang để trên bàn chuyển qua trước mặt Lam Vong Cơ: "Đây món này! Ngươi ăn món này đi!"
Lam Vong Cơ lắc đầu, lại động đũa, gắp một món ăn khác do Nguỵ Vô Tiện gọi.
....
Một thoáng yên lặng, mọi người nhìn Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình ăn qua một lượt tất cả những món mà Nguỵ Vô Tiện gọi, cuối cùng đoan chính buông đũa, nhắm mắt, đỡ trán.
"....."
".........."
Nguỵ Vô Tiện luống cuống, chụp chén trà đưa tới trước mặt y: "Lam Trạm! Trà! Uống trà!.... Từ từ, nóng, để ta giúp ngươi thổi nguội!"
Lam Vong Cơ không nói lời nào, chống tay lên trán, vẫn là dáng vẻ không hề có chút sai sót gì, khuôn mặt tuấn mỹ như sương như tuyết ẩn ẩn một chút vẻ khổ sở.
"Nguội rồi! Nguội rồi! Lam Trạm mau uống! Nhanh.... lấy giúp ta một bình trà nguội!", một công tử nghe vậy chạy nhanh ra ngoài phòng ăn.
"Không sao" Lam Vong Cơ rốt cuộc mở mắt ra, cầm ly trà mà Nguỵ Vô Tiện đã thổi nguội, tửu lầu đương nhiên không thể có trà ngon rồi, nhưng y vẫn uống cạn mà không nói gì.
Đợi một hồi, sắc mặt trở lại bình thường.
"... Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện sát lại gần nhìn y, quan sát thật cẩn thận.
"Không việc gì" Lam Vong Cơ rũ ánh mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thích?"
Sửng sốt một lát, Nguỵ Vô Tiện mới hiểu ra là y đang hỏi khẩu vị của hắn, cười gượng vài tiếng, đang định lựa lời, thì một vị công tử bên cạnh không biết lấy đâu ra dũng khí thay hắn trả lời.
"Nguỵ huynh á hả, khẩu vị hơi nặng, thích ăn đồ cay, mỗi lần đi ăn cơm nhất định phải gọi món cay nhất ở trong tiệm, không thích Cô Tô vì không tìm thấy nhiều đồ ăn cay ở đây, chỉ có thể miễn cưỡng giải sầu một chút, lại không có thịt là không vui, thức ăn Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự không dành cho hắn..."
Nguỵ Vô Tiện giằng lấy đôi đũa của người nọ, gắp một đám ớt cay hoa tiêu, nhét thẳng vào miệng người nọ, đôi đũa cũng không rút ra, khiến hắn phải cắn lại.
"Ngô ngô ngô ngô ___!!!"
Nửa bình trà nguội mãi mới được đưa tới đổ ngay vào bụng vị công tử kia, khi đôi đũa rớt xuống, hắn còn rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng quét qua hắn, cay đến đông lạnh, là cảm giác đỉnh cao của cuộc chiến lửa và băng.
Bỗng nhiên nhanh trí, hắn vừa rót trà vừa khổ sở giải thích: "Ta... đâu có.... khụ khụ... để Nguỵ huynh, đút cho ăn.... Khụ khụ khụ khụ.. cay quá __"
Những người khác: "...."
Lam Vong Cơ nói: "Đã hiểu"
"......" Nguỵ Vô Tiện tự hỏi, rốt cuộc là Lam Vong Cơ đã hiểu cái gì?
Sau một lúc lâu mới nhớ ra, Lam Vong Cơ hình như lúc lần đầu tiên dỗ hắn uống thuốc có hứa hẹn cải thiện thức ăn, mới vừa rồi, không phải là xác định khẩu vị của hắn đó sao....
Dở khóc dở cười, thế nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy ngọt ngào đến mức muốn nhũn ra như nước.
Đem mấy món ăn trên bàn đổi vị trí, mấy món thanh đạm đều để hết trước mặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nói: "Được rồi! Lam Trạm ngươi đã biết, vậy đừng thử nữa, ăn mấy món này đi".
Những người khác cũng không rõ hai người bọn họ đang làm cái gì, thấy sự việc đã giải quyết xong, cũng không hề khách khí, uống rượu dùng bữa, trên bàn náo nhiệt hẳn lên, chỉ là Lam Vong Cơ phát hiện mấy món ăn thanh đạm đều không ai dám động đến, theo gia quy không được để dư đồ ăn, nên y phải ăn hết mấy đĩa đó, mặt trước sau vẫn vô biểu tình, nhưng cuối cùng hình như lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, hắn kéo Lam Vong Cơ đi ăn cơm, giống như là.... ăn hiếp người ta vậy.
Ít ra trà và rượu đã được cẩn thận để riêng, nhìn kỹ thật ra Lam Vong Cơ cũng không uống trà mấy, chạm vào chén trà nếm thử một ngụm, xem hương vị, trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng đã biết trước, không nói gì, tiếp tục đùa giỡn cùng những người khác.
Lam Vong Cơ nhìn, cũng không nói ra câu ăn không nói, lẳng lặng chăm chú ngắm Nguỵ Vô Tiện thần thái phi dương, biểu tình nhu hoà hẳn xuống.
Phát hiện thấy ánh mắt, Nguỵ Vô Tiện quay đầu, cười với y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.