Trong Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện nằm trên chiếu xanh, lăn qua trái một vòng.
Lam Vong Cơ ngồi trước án thư, lật một trang kinh Phật trong tay.
Nguỵ Vô Tiện lại lăn qua phải hai vòng.
Lam Vong Cơ đưa tay lật hai... một tờ.
Người quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu, trộm liếc y.
Ánh mắt nhạt màu chuyển qua, nhìn hắn, hơi chăm chú.
"Lam Trạm...." thấy y đã chú ý, Nguỵ Vô Tiện lăn vài vòng từ bên kia tấm chiếu lăn trở về, lăn thẳng đến bên cạnh Lam Vong Cơ, lôi kéo một góc áo trắng như tuyết, đáng thương hề hề nói: "Ta no căng..."
Buổi chiều một phen ăn không biết tiết chế, là người khởi xướng nên bất tri bất giác ăn nhiều, quay lại Vân Thâm Bất Tri Xứ là giờ cơm chiều, vẻ mặt đau khổ ăn cơm chiều xong, gia quy Lam thị đương nhiên không cho phép để thừa thức ăn, thật sự no căng!
Cũng chỉ có Lam Vong Cơ còn có thể đoan chính ngồi trước án thư, sợ là ăn không ít hơn hắn, có thể ăn còn nhiều hơn, vậy mà không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
Người nọ rũ mắt nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện nằm giống như trải bánh mèo, tự giác phơi ra cái bụng có chút hơi phồng, mặc dù cách lớp quần áo thì căn bản không nhìn thấy.
Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, buông kinh Phật xuống.
Một đôi mắt chờ mong nhìn về phía hắn.
Suy tư một lát, duỗi tay, thật cẩn thận xoa xoa chỗ đó.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên kêu khanh khách lăn ra thật xa.
Tới mép chiếu kêu to: "Lam Trạm__"
"Ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876781/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.