21.
Mặt trời lúc này hoàn toàn vươn mình tỉnh giấc, phết một lớp nắng ấm áp lên những ráng mây hồng, những chiếc lá héo khô trên cành đã chẳng còn cách nào cứu vãn được sự sống gần như tàn lụi, bứt mình ra khỏi cuống rồi rơi xuống, không khác gì một con dao nhỏ cắt qua làn gió hiu hiu.
Đuôi mắt hơi cong lên của hồ ly vẫn còn đong đầy tình cảm, giọt lệ trong suốt đọng lại ở khóe mi, cuối cùng vẫn là không một tiếng động lặng lẽ chảy xuống rồi rơi vào trong bụi cỏ, nháy mắt đã chẳng thấy tung tích.
"Ngày ấy, từ lúc ta bắt đầu bị giam vào thiên lao, y còn không thèm đến thăm ta một lần."
Lam Vong Cơ đi làm chuyện gì, không cần phải hỏi lại hắn cũng biết.
Tận đến một ngày trước khi xử tử, Lam Vong Cơ mới đến, còn mang theo một bầu rượu.
"Trước kia y luôn không cho phép ta uống rượu, chỉ cần nhìn thấy là sẽ phạt ta. Mỗi lần bị phạt trồng cây chuối chép phạt ta đều hận chết y, nghĩ thầm từ nay về sau quyết tâm phải thích người khác. Dù sao thì ta cũng thích y lâu như vậy rồi, thế mà y luôn giả vờ như không nhìn thấy."
Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, nói tiếp:
"Sau đó, đêm trước ngày ta sắp bị hành hình y lại đến, còn nói với ta, tiên yêu khác đường, vĩnh viễn không muốn gặp lại."
Một bầu rượu cay đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng, từng câu y nói hóa thành thanh đao sắc bén đâm thẳng vào trái tim hắn, làm nó không ngừng rỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-kiep-hau-du-sinh/883815/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.