20.
Gió buổi sớm mai vẫn còn có chút lạnh, mặt trời mới chỉ bắt đầu nhô lên, Ngụy Vô Tiện nghiêng người lui vài bước, nhìn về phía xa xa ngược hướng mình đang đi đến, sau đó lại nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình:
"Hàm Quang Quân hẳn là còn chưa đi xa, Ngụy mỗ... xin được cáo từ trước."
Lam Hi Thần hơi trừng mắt kinh ngạc, để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:
"Ta tự biết Vong Cơ ở chỗ nào, chẳng qua là Ngụy công tử, ngươi không đi cùng đường với ta sao?"
"Trạch Vu Quân đang nói đùa sao?"
Ngụy Vô Tiện giống như nghe được chuyện gì đó nực cười lắm, một đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng cong lên, ngữ điệu lại để lộ ra chút gì đó nản lòng thoái chí:
"Ta vừa mới cầu xin Hàm Quang Quân giơ cao đánh khẽ thả ta đi, hay là Trạch Vu Quân cũng thuận nước đẩy thuyền, xem như không phát hiện ra con yêu tu không có tài cán gì là ta đi, có được hay không?"
Lam Hi Thần nghe xong thì thu lại ý cười, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái, một lần nữa lên tiếng đã là giọng điệu không hờn không giận:
"Nói là ân tình thì không dám nhận, từ trước đến nay ta và Vong Cơ chỉ làm hết phận sự của mình, chỉ chưởng quản mưa gió, không giết hồ ly."
Trong chốc lát thế mà Ngụy Vô Tiện lại suýt chút nữa nhận nhầm người trước mặt thành Lam Vong Cơ, tự biết bản thân mình lỡ lời, cúi đầu xuống không nói tiếp nữa, theo bản năng trốn tránh ánh mắt của đối phương. Bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-kiep-hau-du-sinh/883814/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.