*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
22.
Hắn đột nhiên nhào đến như vậy, Lam Vong Cơ bị đẩy lùi về phía sau vài bước mới có thể đứng vững, theo bản năng đỡ lấy con hồ ly trên người mình.
"Ngươi..."
"Ta... Vừa rồi ở bên kia, những lời ta nói đều là nói hươu nói vượn, không tính. Là ta khăng khăng làm theo ý mình, là ta làm liên lụy đến sư tôn, ta biết sai rồi, ngươi đừng buông tha ta, ta tuyệt đối không rời xa..."
Chóp mũi Ngụy Vô Tiện vẫn còn hồng hồng, hai tai rũ xuống chẳng hề có khí thế của một con đại yêu, ngược lại giống hệt một đứa trẻ phải chịu ấm ức, những lời bộc bạch vội vàng tuôn ra thành chuỗi, giống như sợ vị Long thần đang đứng trước mặt mình sẽ biến mất chẳng thấy đâu nữa. Đôi mắt đen láy như ngọc thạch quý hiếm đến chớp mắt một cái cũng luyến tiếc, bởi vì bên trong đó đang chứa đựng bóng hình mà hồ ly đã nhớ mong qua bao lần đông đi xuân đến. Lúc này hắn thật sự chẳng còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ liều chết bám lấy bả vai của Lam Vong Cơ, nhưng trên tay lại không dám dùng sức, sợ rằng bản thân sẽ làm đau Long thần vừa mới quy vị này.
Dù sao thiên kiếp cũng chẳng phải là ánh mặt trời, không phải ai cũng có thể dùng hai vai mà gánh vác được, Long thần cổn y tú thường*, linh lực cuồn cuộn quanh thân, bao phủ miện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-kiep-hau-du-sinh/883816/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.