17.
Bầu trời bao phủ lên cánh đồng cỏ một màu âm u, số lượng những vì sao trên cao chỉ đủ đếm được trên đầu ngón tay, hai người ở đây yên ổn được hai ngày, cuối cùng đến nửa đêm của ngày thứ ba thì chờ được điều khác thường.
Ánh sáng bàng bạc của vầng trăng đêm bị tầng mây dày che lấp một nửa cướp mất, thinh không lúc này lóe lên từng tia chớp màu xanh trắng, sấm sét đang nhanh chóng tập trung lại. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, cảnh tượng vô cùng quen thuộc chẳng khác gì năm đó, sát chiêu rõ ràng treo trên đỉnh đầu, chỉ có một sự khác biệt duy nhất đó là lần này có người ở bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn cũng đã sớm quen với cảm giác nóng cháy mạnh mẽ quanh quẩn không tan trong bụng, quay đầu lại phát hiện sắc mặt của Lam Trạm trở nên ngưng trọng, trả về cho hắn một ánh mắt thăm dò. Vì thế hắn vươn tay, vỗ vỗ bả vai thiếu niên như muốn an ủi, nói:
"Kết trận đi."
Trận pháp màu băng lam được kết thành, một kết giới vô hình vòng quanh bảo vệ lấy hồ ly đang ngồi trên mắt trận. Tuy Ngụy Vô Tiện biết ở trước mặt thiên kiếp, chút lực phòng ngự ấy cũng chẳng thể khiến kết cục thay đổi dù chỉ một chút, cho nên đồng ý để Lam Trạm hộ pháp cũng chỉ là kế hoãn binh, bởi vì hắn không biết phải giải thích như thế nào. Nói chung là hồ ly cũng biết sau hôm nay mình sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi, mà hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-kiep-hau-du-sinh/883811/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.