18.
Đầu óc mơ hồ trong giây lát, Lam Trạm mới miễn cưỡng nâng người dậy, phát hiện ra bản thân đang bị Ngụy Vô Tiện giữ chặt lại. Đầu y đau như muốn nứt ra, trên trán lấp lánh vài điểm lân quang, hai chiếc sừng chậm rãi dài ra hệt như cây cối sinh trưởng, lúc này y mới loáng thoáng ý thức được, bắt đầu hóa rồng rồi.
Đạo sấm chớp thứ hai từ thinh không đánh thẳng xuống dưới, mạnh hơn đạo thứ nhất rất nhiều, mắt y thấy một kích tựa như sức mạnh của vạn quân này rơi xuống phía sau Ngụy Vô Tiện, nhưng người thật sự đau thì chính là y, chính chính xác xác là muốn một thân tiên cốt của y phải hóa thành bột mịn. Y liều chết cố trụ vững ở bên trong kết giới, chẳng qua là không thể nén nổi một tiếng than khẽ đau đớn đến cực điểm từ trong yết hầu tràn ra.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy thì vô cùng đau lòng, nhịn không được vuốt ve mái tóc đen của thiếu niên:
"Ta ở đây."
Lam Trạm nghe được một câu này thì đột nhiên ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nhíu mày trong chốc lát, đáy mắt bắt đầu bị che phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt:
"Ngụy... Anh...?"
Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ, tiếp đến là cười khổ một tiếng:
"Không biết lớn nhỏ, phải gọi là sư tôn."
Lam Trạm nghe xong những lời này thì giống như không hiểu lắm, chẳng qua là cảm giác đau nhức khiến y chỉ có thể buông tha việc tự hỏi, để mặc Ngụy Vô Tiện tùy ý hộ pháp cho mình.
Ngụy Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-kiep-hau-du-sinh/883812/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.