Nguỵ Vô Tiện không ra tay, một mình Tiết Dương oanh oanh liệt liệt đánh một trận với mấy người tu vi cao hơn mình, bị đánh đến nỗi xương sườn bị gãy vài cái, trên mặt càng là thảm không nỡ nhìn. Mấy tu sĩ kia tuy nói là tu vi cao hơn y, nhưng cũng không giỏi hơn y là mấy, Tiết Dương hoàn toàn là đấu pháp lưu manh, đánh nhau giống như không muốn sống, vô cùng hung ác.
"Nguỵ Vô Tiện, thế nào? Ta lợi hại chứ". Tiết Dương mang gương mặt sưng như cái đầu heo, cười hì hì kể công với Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lợi hại, nhưng... ngươi đánh nhau lần nào cũng đều liều mạng như thế sao?"
Nụ cười của Tiết Dương hơi cứng đờ một chút, sau đó lại cợt nhả thản nhiên nói: "Đúng vậy, đôi khi nếu không liều mạng, thì sẽ chết".
Rõ ràng đau đến mức thở không nổi, còn cố gắng gượng cười thổi phồng bản thân mình vừa rồi rất lợi hại, rất dũng mãnh.
Nguỵ Vô Tiện thở dài, ghét bỏ nói: "Đừng cười, xấu muốn chết, có thể tự đi hay không?"
Tiết Dương nhăn răng cố cười nói: "Có thể chứ, sao lại không thể tự đi được. Ngươi cũng đừng xem thường ta, ta chiến đấu rất tốt".
Nguỵ Vô Tiện bước chậm lại từ từ đi cùng với y.
Tiết Dương vừa đi vừa nói chuyện: "Nguỵ Vô Tiện, ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói".
Tiết Dương ngập ngừng nói: "Ta nhớ rõ ánh mắt khi lần đầu tiên ngươi thấy ta, đã kêu tên của ta, trước đó ngươi từng gặp ta hay sao?"
Nguỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483824/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.