Màn đêm lặng lẽ tới, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Sau khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Nguỵ Vô Tiện âm thầm lẻn vào phòng Lam Vong Cơ, phát hiện Lam Vong Cơ quả nhiên cũng chưa lên giường, ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn.
Mới vừa đóng cửa lại, Nguỵ Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ đè lên cánh cửa hung hăng hôn xuống, mang theo quá nhiều nhung nhớ không nói ra thành lời. Nguỵ Vô Tiện cũng rất nhớ y, hai tay đặt lên sau cổ Lam Vong Cơ, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lam Vong Cơ.
Cách một lớp quần áo chèn đầu gối vào giữa hai chân của Lam Vong Cơ một cách đầy xấu xa, vừa ái muội vừa hư hỏng cọ cọ vào dương v*t của Lam Vong Cơ, cảm nhận thứ ấy nhanh chóng cương lên, vừa to vừa cứng, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn ra và nói: "Nguỵ Anh, đừng, quá nhiều người".
Nguỵ Vô Tiện thấy y một bộ dáng vẻ làm chuyện xấu sợ bị bắt gặp, trong lòng lại ngứa ngáy muốn chọc ghẹo y, trên mặt tỏ ra thất vọng nói: "Lam Trạm, ngươi không muốn ta sao? Nếu vậy... ta vẫn nên trở về phòng mình, tránh cho ta bởi vì quá nhớ ngươi, không thể khống chế bản thân, bị người ta phát hiện thì không hay". Nói xong quả thực buông Lam Vong Cơ ra, xoay người định đi.
Lam Vong Cơ từ sau lưng ôm chặt lấy hắn, giọng điệu có chút gấp gáp giải thích: "Nguỵ Anh, không phải, ta tất nhiên là nhớ ngươi, chỉ là... chỉ là nơi này đều là những tiền bối có tu vi cao thâm, ta sợ..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483825/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.