Lam Khải Nhân ngắt lời y: "Ngụy Anh, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi sống lại thế nào? Đoạt xá hay là hoàn hồn?"
Ngụy Vô Tiện thành thật lắc đầu: "Cái nào cũng không phải. Đây là thân thể của chính con. Bởi vì kỳ ngộ đặc thù mà lần nữa đắp nặn lại thân thể. Con không có đoạt xá."
Lam Khải Nhân vuốt râu, gật đầu: "Vậy là được rồi! Về sau sống tốt với Vong Cơ. Muốn ồn ào cứ tránh trong rừng trúc của ngươi là được rồi. Ở bên ngoài vẫn phải chú ý tuân thủ gia quy."
Nói xong câu này, Lam Khải Nhân hủy kết giới, xoay người bước đi: "Lam... Lam tiên sinh?" Ngụy Vô Tiện còn ngơ ngác. "Gọi ta thúc phụ!"
"Á! Thục phụ đi thong thả!" "Ừm, trở về nghỉ ngơi đi. Buổi tối nói Vong Cơ làm thêm hai phần đồ ăn. Vong Cơ này, có vợ liền quên thúc phụ. Đứa nhỏ ta nuôi lớn nấu cơm, ta còn chưa được ăn mấy lần đâu."
Nhìn bóng dáng Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện nhịn không được, cười rộ lên. Thật tốt quá. Còn tưởng rằng thúc phụ sẽ bắt y. Không ngờ cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha. Còn thừa nhận y. Thật sự là rất bất ngờ.
Thúc phụ vừa đi không bao lâu, liền đến phiên Lam Hi Thần tới thăm. Y cũng giống vậy, không có bước vào trong cửa viện, cũng là đứng bên ngoài chỗ thúc phụ vừa đứng, kêu một tiếng em dâu. Ngụy Vô Tiện đi tới, thi lễ với Lam Hi Thần: "Huynh trưởng!" Lam Hi Thần cũng trực tiếp như Lam Khải Nhân: "Ngụy công tử!"
Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-anh-toan/2584559/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.