Lam Vong Cơ cúi đầu im lặng hồi lâu: "Lam Trạm!" Lam Vong Cơ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện. Trong mắt y tràn đầy tin tưởng và đau lòng vì hắn.
"Sau khi rời khỏi Bất Dạ Thiên, đã đả thương trưởng bối. Thúc phụ phạt giới tiên." Ngụy Vô Tiện: "Vì cứu ta? Còn vết sẹo kia?" Lam Vong Cơ: "Uống rượu, tỉnh lại liền có."
Ngụy Vô Tiện thương xót sờ vết sẹo trên ngực kia, cúi đầu, cách một tầng vải, hôn lên. "Lam Trạm, ngươi thật ngốc. Ngươi làm như vậy là muốn ta đau lòng muốn chết sao?"
Nước mắt lăn dài trên mặt. Lam Vong Cơ nâng gương mặt lê hoa đái vũ (*) này, nhẹ nhàng hôn lên mắt: "Bảo Nhi, ngươi đừng khóc! Ngươi trở về là tốt rồi."
(*: giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp)
Ngụy Vô Tiện lẳng lăng tựa vào lòng Lam Vong Cơ, một hồi lâu mới mở miệng: "Lam Trạm. Ta biết ngươi cũng muốn hỏi vấn đề của ta. Nhưng mà ngươi sợ hãi đúng không?"
Trong mắt Lam Vong Cơ hiện ra một tia khiếp đảm. Hắn quả thật sợ. Chuyện muốn biết nhiều lắm, rồi lại sợ giống như xưa, chọc giận Ngụy Anh. Nếu Ngụy Anh giận dữ bỏ hắn mà đi, hắn phải làm sao bây giờ?
Ngụy Vô Tiện nhìn mắt Lam Vong Cơ, cũng hiểu lời chưa nói ra miệng: "Lam Trạm, ngươi đừng sợ. Ta sẽ không rời ngươi đi nữa. Nếu ngươi thật sự chọc cho ta giận dữ, vậy ta phạt ngươi đi Tĩnh Thất ngủ. Qua một chuyện này, ta cái gì cũng sẽ nói cho ngươi. Ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-anh-toan/2584561/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.