Chương trước
Chương sau
Người nọ sớm đã nói không nên lời. Hắn ngẩng đầu. Ánh mắt nhìn Giang Vãn Ngâm tràn ngập căm hận. Hắn cảm thấy Giang Vãn Ngâm này đầu óc có bệnh. Tùy tiện một gã quỷ tu đều bắt lấy hỏi tăm hơi của Di Lăng Lão Tổ.

Nếu hắn biết được tăm tích chính xác của Lão Tổ, đã sớm đầu nhập dưới trướng Lão Tổ rồi, làm sao còn vô duyên vô cớ ở đây để bị đánh. Lão Tổ chết trong tay thằng điên này quả thật không đáng giá chút nào.

Tử Tô thật sự nhìn không được. Tuy trên người kẻ này cũng có oán khí, nhưng không nhiễm nửa phần giết chóc. Hiển nhiên là kẻ vô tội chưa từng lấy mạng ai. Giang tông chủ này không phân tốt xấu, cứ như vậy, tùy hứng đánh đập đến chết?

Tử Tô tức giận bay về Vân Thâm Bất Tri Xứ tuôn ra một trận oán giận với Ngụy Vô Tiện. Ở trong nhà tù của Giang Gia giam giữ rất nhiều phạm nhân. Đều là tán tu tu quỷ đạo. Thậm chí còn có dân chúng bình thường hoàn toàn không có cái tu vi gì. Đơn giản là bộ dáng hao hao Ngụy Vô Tiện, hoặc họ Ôn, họ Ngụy.

Ngụy Vô Tiện cũng bị chuyện Tử Tô nói cho làm cho quá mức kinh hoàng. Giang Vãn Ngâm đã phát điên tới mức đó sao? Lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện vô cùng hối hận mổ đan cho Giang Vãn Ngâm.

Nghĩ sơ một lát, Ngụy Vô Tiện lúc này đưa ra thật nhiều phù chú, nói Ôn Ninh đi Giang Gia cứu người. Chuyện khác tạm thời đừng làm. Tuy nói Ôn Ninh nhìn không thấy linh tỷ tỷ, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng nói cho hắn sự tồn tại của đám Ôn Tình. Ôn Tình cầm phù chú, còn vỗ vỗ đỉnh đầu Ôn Ninh. Ngụy Vô Tiện an bài Ôn Tinh cùng Tử Tô dẫn Ôn Ninh đi Giang Gia cứu người.

Cấm chế của Giang Thị vốn là Ngụy Vô Tiện lập. Ôn Ninh mang theo bùa chú, càng là ra vào tự nhiên. Thừa dịp Giang tông chủ dẫn người ra ngoài, thả ra hết tất cả người bị giam trong địa lao. Bởi vì toàn bộ hành trình, Ôn Ninh mặc áo choàng che mặt, người được cứu cũng không biết đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Quỷ Tướng Quân. Đám quỷ tu này cũng thông minh, biết bọn họ thế yếu, sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt trở về địa lao. Cho nên một đường đi theo Ôn Ninh xin che chở.

Ôn Ninh mềm lòng, cũng không biết làm sao cự tuyệt người ta. Ôn Tình và Tử Tô biết từ chối lại không ai nhìn thấy, cũng chẳng ai nghe thấy.



Nhóm quỷ tu một đường đi theo tới bên trong địa giới Cô Tô, vào trong sơn cốc đằng sau Lam Thị. Thấy nơi này bí ẩn, Giang Vãn Ngâm hẳn là không dám lục soát tới, liền cầu xin người cứu bọn họ cho phép họ ở trong cái sơn cốc này.

Ôn Ninh không làm thế nào được, chỉ có thể xin tỷ tỷ Ôn Tình giúp đỡ, đi hỏi Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện trầm ngâm hồi lâu. Nói cho cùng, đám quỷ tu này cũng là bị y liên lụy, muốn ở thì cứ ở đi.

Lam Vong Cơ trực tiếp dẫn Ngụy Vô Tiện hiện thân trong sơn cốc. Những người này mới biết người cứu họ chính là Lam Nhị phu nhân. Mà Lam Nhị phu nhân vậy mà cũng tu quỷ đạo.

Ngụy Vô Tiện thiết lập trận pháp khảo nghiệm tâm tính ngay tại chỗ.

Đám quỷ tu lẽo đẽo đi theo Ôn Ninh tới, vậy mà đều là người tâm tính kiên định, trong lòng có thiện ý. Toàn bộ đều thông qua khảo nghiệm. Không thể không nói. Giang Vãn Ngâm giỏi bắt nạt kẻ yếu. Bắt người còn chọn bối cảnh, chọn người không có thực lực mà bắt. Kim Gia có không ít quỷ tu. Sao còn không thấy Giang tông chủ dám động thủ bắt người?

Ôn Ninh thấy quỷ tu đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, lặng lẽ kêu một tiếng công tử. Tay hắn cầm cái bao vải dài chứa thứ gì đó, đưa cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện mở ra một góc mảnh vải, kinh ngạc mở to hai mắt. Chính là quỷ sáo Trần Tình.

Ôn Ninh to gan, lớn mật. Vậy mà trong lúc cứu người còn tiện thể chộp lấy Trần Tình đưa ra. Ngụy Vô Tiện không thể không giơ một ngón tay cái lên, khen: "Ôn Ninh nha. Tỷ tỷ ngươi cứ nói ngươi nhát gan. Ta thấy lá gan ngươi thật ra lớn lắm."

Ôn Ninh ngượng ngùng cúi đầu. Hắn nghe không rõ công tử là đang giáo huấn hắn cả gan làm loạn hay là khen hắn có đảm lược. "Là... là đồ... của công tử... Ta... Ta chỉ... là lấy lại."

Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình gõ gõ bả vai Ôn Ninh: "Cảm ơn ngươi, Ôn Ninh." Vẻ mặt Ôn Ninh thật cao hứng: "Công... công tử vui là được." Ngụy Vô Tiện lại gõ gõ hắn: "Về sau đừng gọi ta là công tử. Ta lớn hơn ngươi. Về sau gọi ta ca." "A! Ca..." "Ừ, ngoan!"

Sau khi nói xong, Ngụy Vô Tiện còn cố ý nhè nhẹ liếc Lam Vong Cơ bên cạnh. Mặt Lam Vong Cơ không chút nào thay đổi, biểu hiện giống như vạn vật bất nhập tâm. À, sẽ là như vậy nếu không có một màn ôm lấy y, không nói một câu, quay người bỏ đi mất sau đó!

Đám người được Ôn Ninh cứu đó cứ như vậy ở trong sơn cốc. Ngụy Vô Tiện cũng thường xuyên tới tiếp tế, còn tự mình dạy cho bọn họ cách tu hành. Tuy rằng mỗi lần là đều có Hàm Quang Quân đi theo, lạnh mặt đứng một bên không nói câu nào. Nhưng mà chúng quỷ tu này đối với Lam Nhị phu nhân vẫn là thập phần thân thiết.

Lam Nhị phu nhân cứu bọn họ như nước với lửa, còn giúp cho bọn tránh đi đường vòng trong việc tu luyện. Bọn họ tâm phục khẩu phục Lam Nhị phu nhân. Dần dần thành ý phụng y làm chính sự.



Ở trong lòng chúng quỷ tu này, người sùng bái thứ nhất là Ngụy Vô Tiện, Lam Nhị phu nhân là đệ nhị. Hàm Quang Quân cũng vì việc những người này trở thành thế lực của Ngụy Vô Tiện mà vui vẻ.

Hắn không hy vọng có một ngày thân phận của Ngụy Vô Tiện bị lộ ra khắp thiên hạ, hắn chỉ có thể gắng sức đơn thân, độc chiến. Tuy nói hiện tại Lam Thị tuyệt đối là đứng bên Ngụy Vô Tiện, nhưng một mình một người vẫn không giống có chính thế lực của mình sau lưng.

Thiển Hề và Tế Nguyệt truyền đến tin tức. Kim Gia càng rối loạn. Kim Quang Thiện sai Kim Quang Dao bày kế giết chết Nhiếp Minh Quyết. Nhưng Lam Hi Thần đã có phòng bị, cũng không dạy hắn Thanh Tâm Âm. Ngược lại còn thường xuyên đến Thanh Hà, tự mình đánh đàn cho Nhiếp Minh Quyết tĩnh tâm. Tình hình của Nhiếp Minh Quyết tốt hơn không ít.

Kim Quang Dao đã ý thức được có khác thường. Tin tức từ Lam Gia truyền ra đều là chuyện râu ria. Sau chuyện Hàm Quang Quân cưới Lam Nhị phu nhân cũng chưa có tin tức nửa điểm hữu dụng truyền ra.

Trước một đoạn thời gian, Ôn Ninh đang bị Kim Gia giam giữ đột nhiên phát cuồng, xông ra ngoài. Bọn họ tìm mấy lần còn chưa thấy, cũng không nghe được động tĩnh khác thường gì. Mà lại không qua bao lâu, Tiết Dương cầm Âm Hổ Phù chạy đi không biết tung tích.

Lúc này đây, Kim Quang Thiện giận dữ, nơi chốn khiển trách Kim Quang Dao, động một tí là đánh chửi.

Trong lòng Kim Quang Dao căm hận. Hơn nữa trong lúc vô ý, hắn còn nghe Kim Quang Thiện khinh thường, ghét bỏ mẫu thân hắn và chính hắn. Thế cho nên vì chuyện này, mà kẻ làm con là Kim Quang Dao giữa đường đổi ý, quyết định thả Xích Phong Tôn ra, trước đó giết lão cha hắn đi. Nói không chừng sau này có ngồi vững cái chức tông chủ hay không là còn phải dựa vào nghĩa huynh.

Không qua mấy ngày, tin tức Kim Quang Thiện chết vì mã thượng phong liền truyền khắp tiên môn bách gia. Kim phu nhân bị chọc tức tới hộc máu, ngã bệnh không dậy nổi. Không qua bao lâu, nàng liền buông tay khỏi nhân gian, để lại tôn tử Kim Lăng tuổi nhỏ.

Đây là tin bên ngoài. Mà tình huống chân thật được linh tỷ tỷ truyền lại là Kim Quang Thiện bị Kim Quang Dao hạ thuốc, cho một đám kỹ nữ già chơi hắn tới chết trên giường. Kim phu nhân cũng là trúng độc mà chết.

Kim Quang Dao bằng vào nhà vợ, chính là trợ thủ được tín nhiệm nhất của Kim Quang Thiện là Tần Thương Nhiệp, thoải mái ngồi vững trên chức tông chủ.

Sau khi trở thành tông chủ, Nhiếp Minh Quyết cũng không buông tha cho Kim Quang Dao. Ngược lại lấy chuyện Kim Quang Dao không còn bị phụ thân đè nặng trên đầu, yêu cầu hắn xử lý Tiết Dương.

Nhưng mà Tiết Dương sau khi tự cầm Âm Hổ Phù chạy đi thử nghiệm uy lực của nó liền mất tung mất tích. Kim Quang Dao nói Tiết Dương đả thương thủ vệ chạy mất. Nhiếp Minh Quyết không tin, cho rằng đây là Kim Gia cố ý thả cho Tiết Dương chạy.



Hai người cãi một trận gay gắt. Nếu không phải có Lam Hi Thần đúng lúc đuổi tới, sợ là Nhiếp Minh Quyết đã động đao với Kim Quang Dao rồi. Đến tận đây, cục diện hai nhà Kim, Nhiếp rơi vào bế tắc. Kim Quang Dao tức giận Nhiếp Minh Quyết nói chuyện không nể mặt. Huynh trưởng như vậy vẫn là giết chết đi.

Như vậy, nội gián ở Nhiếp Gia bắt đầu giở trò mờ ám. Có đệ tử thấy Lam Hi Thần đánh đàn cho tông chủ, nhân tiện nói muốn học đàn, san sẻ vì tông chủ.

Tới đây hăng hái mỗi ngày trong phòng luyện tập đánh đàn. Thế nhưng hắn thật sự không có thiên phú. Cho dù mỗi ngày khổ luyện trong phòng, vẫn như trước đàn ra nhạc khúc, làn điệu không biết phải nói sao.

Tuy rằng ngày ngày chịu tra tấn, "Ma âm rót vào tai", nhưng người ta một tấm lòng tốt, Nhiếp Minh Quyết cũng không nói nhiều cái gì. Yêu Yêu tinh thông âm luật, trong lúc vô ý nghe được, lập tức phát hiện không đúng, vội kêu Nhã Nhi quay về Lam Gia xin giúp đỡ.

Gần đây, Nhã Nhi vẫn đi theo Nhiếp Hoài Tang chơi. Nàng phát hiện Nhiếp Hoài Tang là người thật sự thú vị. Mặt ngoài nhìn như ăn chơi trác táng. Ở dưới ngầm hắn kinh doanh quán trà, tiệm rựu trải dài khắp thiên hạ. Giá trị tự thân của hắn nếu nói ra còn giàu hơn Nhiếp Thị.

Đại ca hắn là kẻ thẳng tính, có rất nhiều chuyện ban đầu cũng không chu toàn đến như vậy. Thậm chí bởi vì tính tình quá ngay thẳng, còn đắc tội không ít người. Nói rõ ra toàn là do Nhiếp Hoài Tang hỗ trợ.

Nhã Nhi nói hết những cái phát hiện đó cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Ta đã sớm biết Nhiếp huynh là kẻ thông minh. Khi đó nghe học ở Lam Thị, người ra ý xấu toàn là hắn. Đứa ăn phạt toàn là ta. Hắn cũng không ngốc. Ngươi đừng nhìn hắn nghe học ở Lam Thị ba năm, mỗi năm đều thi rớt. Hắn là trốn đại ca hắn đó thôi. Lấy trí thông minh của hắn, bài vở Lam Gia căn bản là không làm khó dễ hắn được."

Nhã Nhi nói: "Bây giờ phải làm sao? Kim Quang Dao đã bắt đầu động thủ với Nhiếp Minh Quyết rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.