Edit: Nynuvola
Tầng ngăn cách giữa hai người cứ thế mà biến mất không tung tích, một lần nữa trở lại bình thường giữa bạn bè.
Tuy rằng Hoa Hành vẫn rất kiệm lời như cũ.
Lúc chuẩn bị đi ăn cơm tối, Thúc Thần quay đầu vỗ vai Hoa Hành, làm cậu xém chút nữa bị dọa nhảy dựng lên.
Cậu dùng ánh mắt "?"nhìn Thúc Thần.
Thúc Thần hỏi: "Đi ăn cơm không?"
Hoa Hành đảo mắt nhìn sang Triệu Minh và mấy học sinh nam đang đứng sau lưng Thúc Thần, hiển nhiên là đang chờ đợi hắn. Triệu Minh còn cầm một quyển vở bài tập, bàn tay xoay chuyển chiếc bút, vô cùng nóng lòng được thỉnh giáo Thúc Thần.
Hoa Hành: "......"
Thúc Thần thấy Hoa Hành đột nhiên ngẩn ra, gọi thêm một tiếng: "Hoa Hành?"
Hoa Hành hoàn hồn, do dự trong chốc lát bèn nhỏ giọng nói: "Mọi người đi ăn đi."
Sau khi nói xong câu này, cậu có chút lo lắng, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, như thể đôi giày chơi bóng trước mặt mới là bản thể chân chính của Thúc Thần.
Nhưng bỗng nghĩ đến cái gì, cậu vội vàng ngẩng đầu.
Thúc Thần hơi mỉm cười: "Vậy bọn tôi đi trước, cậu nhớ ăn cơm."
Thoạt nhìn không tức giận, Hoa Hành nhẹ nhàng thở phào.
Chờ trong phòng học đã rút đi gần hết, Hoa Hành mới buông quyển vở bài tập, có hai câu hỏi rất khó mà cậu đã thử nhiều phương pháp nhưng vẫn chưa giải được.
Hoa Hành cắn môi, trong đầu nhớ tới dáng vẻ Triệu Minh mỗi ngày đều đuổi theo Thúc Thần hỏi bài, ngòi bút vẽ nghệch ngoạc, viết ra câu hỏi kia.
Đợi chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966484/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.