Edit: Nynuvola
Kẻ cầm đầu lập tức bị chọc giận.
Gã bước lên vài bước, túm cổ áo Hoa Hành: "Mày lặp lại lần nữa xem."
Nương theo ánh trăng, Hoa Hành thấy được trên trán đối phương có một vết sẹo.
"Nói mấy lần chẳng được. Đoàn Khánh, mày lại bị cha mày đánh à?"
Đứng trước mặt cậu lúc này là Đoàn Khánh, thái dương xanh tím, nửa khuôn mặt sưng vù, máu mũi cũng chưa lau sạch sẽ.
Đoàn Khánh nói: "So với loại không cha như mày thì tốt hơn."
Hoa Hành nói: "Không cha tốt hơn với bị cha đánh chết." Nói xong cậu vừa muốn cười, so sánh cái quái gì không biết.
Hiển nhiên, đối phương không cảm thấy buồn cười chút nào.
Những câu chửi thề không ngớt, tiếng đấm đá xuống người trầm đục, nhưng Hoa Hành giống như không cảm nhận được đau đớn.
Chẳng thú vị gì cả, cậu nghĩ.
Bọn họ tựa hồ rác thải trong thành phố này, ẩn giấu dưới vẻ gọn gàng tươi sáng là dơ bẩn. Mẹ của Đoàn Khánh cũng là gái bán hoa, đi theo người cha nghiện cờ bạc của gã, cuộc sống ổn thỏa chỉ kéo dài một khoảng thời gian, người đàn ông kia lại nghiện cờ bạc tiếp, mọi thứ thậm chí còn tệ hại hơn trước.
Những người như họ đều giống nhau. Quỹ đạo nhân sinh sớm viết xong, ở trong hoàn cảnh giống vậy, không có cách nào thay đổi, mang theo cơ thể đầy rẫy nỗi đau không chỗ phát tiết tuyệt vọng, kẻ tổn thương lại đi tổn thường người khác.
"Ôi trời!" Ông nội Hoa bật sáng đèn ngoài cửa sổ, ông lão khoác áo khoác từ sân mở cửa chạy ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966485/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.