Edit: Nynuvola
Vừa quay đầu nhìn lại, nhà ăn đã trống trơn, không thấy bóng dáng Hoa Hành đâu cả.
Thúc Thần:?
Chờ hắn nghi hoặc đi lên trước vài bước, mới thấy xa xa một người đang ngồi trong góc phòng, càng đặc biệt hơn là vị trí ấy khuất sau cây cột, che chắn hoàn toàn cơ thể.
Thích ngồi lẻ loi trong góc sao? Thói quen?
Thúc Thần giống như suy tư gì đó, nhìn vào trong khay cơm của cậu.
Chỉ thấy trong cái khay là nửa chén cơm trắng, đồ ăn gồm hai món, bí đỏ hấp và bắp cải xào, bên cạnh đặt một bát canh suông nhỏ, nước trong veo.
Thúc Thần không khỏi nhíu mày: "Cậu ăn thứ này?"
Chiếc đũa Hoa Hành nắm âm thầm cứng đờ, tiết lộ trái tim thấp thỏm vì bị Thúc Thần bắt gặp.
Sau đó cậu thản nhiên ăn tiếp: "Thứ này thì sao, vẫn có thể ăn được."
Lông mày của hắn vẫn nhíu như cũ, Hoa Hành liếc khẽ, làm bộ bình tĩnh cúi đầu tiếp tục ăn, đáy lòng lại phảng phất có bàn tay nhỏ cào cấu, khiến cậu rất muốn ngẩng lên nhìn chút.
Vẻ mặt khi Thúc Thần nhíu mi cũng cực kỳ mê hoặc.
Thúc Thần bắt lấy cổ tay Hoa Hành, bàn tay to rộng của hắn dễ dàng bao bọc cổ tay nhỏ gầy.
"Cùng ta ra ngoài ăn đi." Thúc Thần nói.
Hắn còn suy nghĩ thêm mấy lý do khác, ví dụ như "Không có bao nhiêu đồ ăn, ăn mấy cái này sẽ đói", hoặc là "Cậu quá gầy, phải ăn ngon một chút" linh tinh. Kết quả Hoa Hành vẫn ngồi im không động đậy.
Sự trầm mặc này đã khiến Thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966480/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.