Edit: Nynuvola
Buổi sáng sớm thứ hai, bầu trời u ám xám xịt, ánh mặt trời không biết đã lẩn trốn đâu sau những đám mây, toàn bộ học sinh đang chào cờ trên quảng trường đều mơ màng buồn ngủ.
"Mặt trời kia chính là nội tâm không muốn đi học của mình." Tiền Giai chán nản nói.
"Vậy à?" Giọng nói lạnh lẽo của lão Hà đột ngột vang lên, hơn nửa lớp theo phản xạ có điều kiện vội vàng tỉnh ngủ, nhìn dáo dác xung quanh.
"Nhìn đứa nào đứa nấy đần cả ra, tôi còn đang mừng thầm đêm qua liệu có phải mấy trò đều thức trắng đêm làm bài tập hay không."
Tiền Giai le lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Hoa Hành kéo cổ áo, vẻ mặt uể oải đánh giá khắp nơi.
Tất nhiên không phải quan sát vị trí của lão Hà mà là đang tìm kiếm bóng dáng của một người.
Chợt tiếng "Tránh ra" cực kỳ thô lỗ bật lên, Bạch Thiệu không chút khách khí húc trúng Hoa Hành, ánh mắt thù hằn đi tiếp.
"Cậu làm cái gì vậy?" Tiền Giai không vui nói.
Bạch Thiệu liếc sang Hoa Hành, hừ lạnh: "Có người chắn đường, không thấy à?"
Tiền Giai khó chịu, định tiến lên tranh luận với Bạch Thiệu nhưng Hoa Hành đã thản nhiên dịch người, chắn trước mặt Tiền Giai, bình tĩnh nhìn Bạch Thiệu.
Giọng của Lão Hà lại văng vẳng xuất hiện: "Mấy đứa làm cái gì đó?"
Mọi người lập tức im thin thít.
Lão Hà tiếp tục nói: "Tôi qua kia nói chuyện với hiệu trưởng một chút, lát nữa đợi Thúc Thần phát biểu xong sẽ nhường chỗ cho mấy cô mấy cậu bãi đất trống quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966479/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.