Edit: Nynuvola
Buổi tối lúc Hoa Hành về đến nhà, đập vào mắt cậu là khung cửa sổ.
Đằng sau bức rèm bẩn thỉu lộ ra ánh sáng màu cam pha lẫn chút ấm áp.
Đẩy cửa đi vào, Hoa Ánh Hà ủ rũ nằm nghiêng trên ghế. Nơi góc nhà đặt một chiếc bàn cũ kỹ mốc meo, bên trên để một cái TV nhỏ.
Nếu chỉ đơn giản nhìn bề ngoài cái TV kia, tuyệt đối không tưởng tượng nổi nó còn có thể sử dụng. Nhưng sự thật chứng minh nó và hai người trong căn nhà này phá lệ kiên cố, ít nhất Hoa Ánh Hà vẫn xem nó một cách say mê lúc này.
Nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, bà hơi ngẩng đầu nhìn Hoa Hành: "Về rồi à?"
Hoa Hành "Dạ" một tiếng.
Lúc cậu đi vào tức khắc sững sờ, chỉ cảm giác Hoa Ánh Hà vô cùng xinh đẹp, cho dù bà bất chấp hình tượng nằm nhoài ra chiếc ghế sofa sờn rách, trong căn phòng thấp thoáng mùi ẩm mốc xưa cũ, bà vẫn đẹp theo cách riêng của mình, mang theo ánh sáng dịu nhẹ, khiến hình ảnh này thêm dễ chịu.
Nhưng chỉ cần tiến thêm vài bước, những đường nét trên khuôn mặt người phụ nữ sẽ lộ rõ, mái tóc xơ xác, ánh mắt đã bị mài dũa bởi cuộc sống, nó đâm vào lòng Hoa Hành đau nhói.
Tuổi của Hoa Ánh Hà không lớn, hơn nữa bà còn là mỹ nhân —— điểm này có thể thông qua Hoa Hành mà nhìn ra.
Có điều so với mẹ của những bạn bè cùng lớp, trên người Hoa Ánh Hà tràn đầy vết sẹo do bánh xe sinh tồn nghiền cán.
Hoa Hành dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966481/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.