Đêm đen đèn tắt.
Tần Vãn phát hiện người kia không thấy đâu liền mò mẫm đi tìm hắn: "Tiêu Thành?"
Nàng lại nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng bồ câu.
Ngay sau đó, Tiêu Thành xuất hiện, đáp lời, ngồi lên giường, quen tay kéo nàng vào lòng.
Thấy nàng dụi vào ngực mình, người hắn lập tức cứng còng: "Nàng chủ động đó, đừng nói ta ép nàng."
Tần Vãn khẽ gật đầu: "Ừ."
Nàng cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì, từ từ đưa tay ôm lấy eo hắn: "Thật ra, sáng nay em nói là vậy, nhưng em chợt nhận ra em cũng rất thích chàng ôm em."
Tiêu Thành siết chặt nàng: "Nàng nói đây nhé."
Tần Vãn ngượng ngùng, nhưng vẫn dịu dàng đáp: "Vâng."
*
Tiêu Thành thấy nàng gượng cười, chợt nhớ tới rất lâu trước đây.
Hắn hỏi: "Tên của nàng có ý nghĩa gì?"
Quá muộn màng.
Hắn vẫn thắc mắc mãi tới giờ.
Tần Vãn rủ mắt, kể về thân thế của mình.
Cái tên này do bà ngoại đặt cho nàng.
Bà ngoại không phải bà ngoại ruột của nàng, mà là vú nuôi của mẫu thân nàng.
Nàng không biết phụ thân mình là ai, bà ngoại chưa từng nhắc đến, nàng cũng không dám hỏi, chỉ biết phụ thân đã mất trước cả khi nàng được sinh ra, bà ngoại dẫn mẫu thân nàng đến ngụ ở thôn Hoa Hòe.
Qua ba ngày ba đêm, mẫu thân mới sinh được nàng, nàng ra quá muộn, khiến mẫu thân mất máu mà chết.
Khi đó, bà ngoại cũng đã nhiều tuổi, cố gắng chăm sóc nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-on-boi-nghia/2607769/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.