Tiêu Thành vừa đi, thím Triệu đã về.
Trông nàng, bà ấy vội hỏi: "Sao thế, Tiểu Vãn? Ai bắt nạt cháu?"
Tần Vãn khóc như hoa lê trong mưa, không chịu trả lời.
Thím Triệu thầm kêu không ổn: "Chẳng lẽ cháu gặp tên súc sinh kia rồi?"
"Nó ở đâu!? Thím sẽ bắt nó về cho cháu, quyết đòi lại công đạo cho cháu!"
Tần Vãn vừa khóc vừa lắc đầu không thôi.
Thím Triệu đau lòng dùng tay áo lau nước mắt cho nàng: "Ôi sao lại khóc thành ra thế này? Chúng ta không tìm, không tìm nữa, ngày mai về thôn Hoa Hòe luôn. Thím thấy kinh thành này chẳng qua cũng chỉ có vậy, chính là cái chốn rách nát, nào như thôn Hoa Hòe chúng ta tươi đẹp... "
Thím Triệu đang khuyên thì chợt nghe thấy cửa bị ai đó đẩy mạnh ra.
Là Tiêu Thành.
Trước cái nhìn kinh ngạc của thím Triệu, hắn ôm ngang Tần Vãn lên, nhún chân, không nói lời đã bắt nàng đi mất.
*
Hắn không hề đi.
Mà thật ra vẫn ở ngoài cửa bực bội khó chịu.
*
Phủ Tín Vương, trong đêm khuya vắng.
Tiêu Thành Diệp nhẹ nhàng đặt nàng lên giường mành hoa nến đỏ.
Thấy nàng còn khóc, hắn liền lau nước mắt cho nàng, bất đắc dĩ nói: "Không phải nàng bảo ta đi à? Khóc cái gì?"
Hắn phất áo bào, ngồi bên nàng, hỏi: "Lần sau còn muốn ta đi không?"
Tần Vãn nghe vậy nước mắt càng lăn dài, đưa tay với tay áo của hắn.
Hắn hiểu ý nàng, chủ động cho nàng nắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-on-boi-nghia/2607768/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.