Về đến nhà, Vưu Minh cùng Dương Vinh Bảo ngồi ở trong thư phòng, trong thư phòng tất cả đều là sách, tất cả sách trước đây của ba Vưu đều được đưa về, ngoại trừ Vưu Minh ngẫu nhiên xem một lát thì ba Vưu chưa bao giờ động tới, rất nhiều sách còn chưa xé niêm phong.
Dương Vinh Bảo vẻ mặt khó chịu: “Xem ra lần này vẫn là Chu Viễn kia lấy được mười triệu, à không, là hai mươi triệu mới đúng.”
Hắn nằm vật ra ghế salon: “Tức chết tôi rồi.”
Vưu Minh lật vài cuốn sách, lại thả về trên kệ, cậu đứng trước kệ để sách, quay đầu nhìn Dương Vinh Bảo: “Cậu chính là ghen tỵ người ta tuổi tác xấp xỉ, lại mạnh hơn cậu.”
Dương Vinh Bảo sờ sờ cằm, mê man nói: “Ý thì là ý này, nhưng sao từ miệng anh nói ra lại có cảm giác hẹp hòi như vậy?”
“Không đúng a.” Dương Vinh Bảo ngồi dậy: “Nếu nói như vậy, tôi hẳn cũng nên chán ghét anh mới đúng”.
Vưu Minh mở tay ra: “Tôi không có học qua tâm lý học, không hiểu.”
Dương Vinh Bảo một chốc thì ngồi xuống, một chốc thì đứng lên.
“Trước đây sư phụ từng nói với tôi, Chu gia có rất nhiều người, người được gọi là thiên tài có rất nhiều, nhưng chân chính xứng đáng với hai chữ thiên tài chỉ có Chu Viễn.” Dương Vinh Bảo hậm hực: “Tôi chính là không phục.”
Hai mắt Vưu Minh sáng lên: “Vậy thì tốt quá, lần này cùng làm việc, có thể nhìn nhiều chút.”
Dương Vinh Bảo phất tay: “Nhìn cái gì, nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312646/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.