Vưu Minh ở lại khách sạn tĩnh dưỡng ba ngày mới về nhà.
Vì có Giang Dư An, vết thương đã khép lại không còn để lại chút dấu vết nào, ba mẹ Vưu chỉ cho rằng cậu đi đâu đó chơi ba ngày, Vưu Minh nói mình đến núi phụ cận chơi, dù sao cũng là người lớn đã tốt nghiệp đại học, trong nhà cũng không quản cậu đi đến chỗ nào.
Vưu Minh ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ tắm nắng, trên bàn còn có bánh gato cùng bước trái cây.
Nhiệt độ trong phòng không cao không thấp rất thích hợp, thông qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy mảnh sân trước nhà, cây cối sinh trưởng xanh tốt, cây hoa nhỏ trên đất lay động theo làn gió.
Mùa hè chỉ cần không ở bên ngoài, không bị nóng đến chảy mồ hôi thì chính là tuyệt vời nhất.
Dì Trịnh: “Tiểu Minh này, dì đi ra ngoài mua thức ăn, lại mua chút đá bào, tối nay làm đá bào đường đỏ cho cháu.”
Vưu Minh sửng sốt, kích động quay đầu cười nói: “Làm phiền dì.”
Mỗi lần đến mùa hè, Vưu Minh thích ăn nhất đá bào do dì Trịnh làm.
Dì Trịnh làm đá bào không giống bên ngoài bán, không phải chỉ là nước đá không, mà là nước bạc hà đông lạnh, thanh thanh lương lương, lại thêm chút đường đỏ cùng đủ loại mứt trái cây với đậu phộng, lại thêm miếng dưa hấu hoặc anh đào, đúng là hưởng thụ.
Vưu Minh đã thử làm, nhưng cậu làm ăn không ngon.
Trước đây sức khỏe cậu không tốt, mỗi lần dì Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312644/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.